Chương 61: Nói nhiều chẳng hợp ý. (1)
Chương 61: Nói nhiều chẳng hợp ý. (1)
Cừu Địch không trả lời Tiêu Lăng Nhạn mà tới bên bao cát, hít hơi xuống tấn thu tay, bước tới, một đòn tiến bộ xung quyền, xoay chân, giật khuỷu, chỉ trong chớp mắt bao cát bị động tác hoa mắt của y đánh văng liên tục, phát ra tiếng va chạm mạnh tới đáng sợ.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiêu Lăng Nhạn hơi sốc, mỗi khi bao cát bị đánh văng đi thân hình Cừu Địch nhanh như cắt áp sát, tung đòn, lần nữa đánh nó bay sang hướng khác. Vì Cừu Địch không dùng tới chiêu thức, y hoàn toàn sử dụng đông tác rất cơ bản, Tiêu Lăng Nhạn không nhận ra được y đang dùng võ công gì, ít nhất cô nhìn ra, Cừu Địch xuất chiêu không có chút màu mè nào, lực đạo mạnh tới mức giá sắt kêu kẽo kẹt liên hồi.
Đánh liên tiếp mười mấy quyền, Cừu Địch nhảy ra ngoài, thu chiêu, từ từ thở ra, mặt không đỏ, mồ hôi chưa chảy, chứng tỏ vừa rồi y còn giữ sức.
Thế này khỏi cần nhắc tới chuyện giao lưu quyền cước nữa rồi, Tiêu Lăng Nhạn ngoắc ngón tay kiêu kỳ đi trước, vừa đi vừa nói:" Hi vọng đầu óc của anh cũng hữu dụng như quyền cước của anh, đi theo tôi."
Hai người đi tới phòng nghỉ, cuộc sống của người có tiền làm người bình thường không cách nào tưởng tượng được, chỉ là chỗ thay y phục nghỉ tạm thôi mà có cả tủ rượu, còn có quầy bar nhỏ. Cạnh quầy bar là cửa sổ sát trần, từ đó có thể nhìn thấy cảnh đường phố rợp bóng cây.
Tiêu Lăng Nhạn đi qua cửa mở tủ, lấy ra hai chai nước khoáng, ngồi xuống ghế thay quần áo, mở túi xách của mình lấy ra chiếc máy tính bảng, mở máy ném cho Cừu Địch:" Ngồi ở đây mà xem đi, lời không truyền qua tai thứ ba."
" Thần bí thật đấy." Cừu Địch đợi máy bật, thuận miệng nói:
" Chắc chắn là không phải mấy tên trộm vặt ở nhà máy làm, anh tưởng rằng tôi thực sự không nhìn ra các canh chỉ đối phó với tôi à? Kiếm vài tên trộm nhãi nhép mà định lấy của tôi 100 vạn, có phải anh nghĩ người có tiền toàn là bọn ngốc không?" Tiêu Lăng Nhạn nhếch mép khinh bỉ, vặn nắp chai nước khoáng uống ngửa cổ một ngụm, rất phóng khoáng, chẳng kiểu cách gì hết, nếu không biết thân phận của cô, ai ngờ được đây là phú bà gia sản hàng trăm triệu:
Ấy là số tiền người ngoài biết thôi, nhà giàu ấy mà, thực sự chẳng ai biết họ có bao tiền.
Cừu Địch cười ngại ngùng, quả thật ban đầu y nghĩ thế mới bày ra trò này:" Ít nhất thì cũng là một loại tiết lộ bí mật mà, Dương Nhị Bính không ít lần dùng cách đó lấy hàng mẫu, thông tin liên quan tới các cô trôi nổi trên thị trường cũng không hề ít, chứng tỏ đám gián điệp thương nghiệp đã nhòm ngó Đồng Minh lâu rồi."
" Ghẻ ngứa ngoài da, tôi thậm chí có thể lờ đi, nhưng đại họa trong lòng thì phiền to, tương lai chết thế nào có khi không biết." Tiêu Lăng Nhạn thở dài:
" Nghiêm trọng vậy sao?" Cừu Địch bất ngờ lắm:
" Còn nghiêm trọng hơn cả anh nghĩ cơ." Tiêu Lăng Nhạn nhíu mày, giọng nói chất chứa lo âu, rõ ràng có chuyện khó nói:
Máy đã được bật lên, bên trong có một đống so sánh tham số kỹ thuật, Cừu Địch chóng hết cả mặt, thành khẩn nói:" Vấn đề kỳ thuật tôi không hiểu được."
Tiêu Lăng Nhạn chỉ màn hình cho y xem, giải thích:" Hơn một năm trước chúng tôi sản xuất ra gọng kính không viền T66, vật liệu sử dụng giúp cho có thể gập 360 độ mà không biến hình. Vậy mà lên thị trường chưa tới một tuần thì đã có sản phẩm tính năng gần tương tự."
" Kỹ thuật này Đồng Minh chúng tôi phải bỏ ra hơn 100 vạn nghiên cứu chết tạo thành, sử dụng vật liệu do axetat xenlulo, acid propionate tổng hợp mà thành, thành phần của nó hoàn toàn không thể từ sản phẩm mà phân tích ra được. Có thể nói nó bị tiết lộ kỹ thuật chứ không phải là sản phẩm mô phỏng."
Cừu Địch càng bực mình, té ra là người ta biết hết chỉ giả ngốc mà thôi, cho anh ở dưới ra sức làm trò hề, y cực kỳ không vui:" Sao các cô không nói rõ trong hợp đồng úy thác?"
" Nếu hợp đồng tới công ty cũng bị tiết lộ thì sao?" Tiêu Lăng Nhạn hỏi lại:
" Cô không có nổi một người để tin tưởng trong công ty sao?"
" Đúng thế, làm gì có mặt ai ghi hai chữ gián điệp đâu, tôi tin ai được chứ?" Tiêu Lăng Nhạn lạnh nhạt nói, chỉ mặt y bổ xung:" Còn may, các anh thì khác, ít nhất tôi biết các anh là gián điệp thương nghiệp. Biểu hiện tốt lắm, ít nhất tốt hơn mấy nhà khác, bới ra được ít thứ hữu dụng."
Tốt gì, có mà ngốc ấy, ba nhà kia chắc chắn là toàn cáo già nhìn ra cái công ty này thối hoắc rồi, không muốn đụng vào, chỉ có bọn họ, Đường Anh mới vào nghề, bọn họ thì cũng vậy, cô em Quản Thiên Kiều tuy là gián điệp lâu năm, nhưng là loại trạch nữ ru rú trong phòng ... Thành ra đâm đầu vào đống phiền toái này.
Cừu Địch chửi thầm trong lòng, lật sang trang tiếp theo, lại phải thỉnh giáo.
Tiêu Lăng Nhạn giải thích, đó là một loại hợp kim giữa Titan và Niken, loại hợp kim này có một khả năng độc đáo là ghi nhớ hình dáng, nó rất dẻo dai nên có thể làm biến dạng thành nhiều hình khác nhau nhưng nó cũng sẽ trở lại hình dáng ban đầu khi bị nung nóng và trong quá trình trở lại hình dáng ban đầu nếu nó gặp phải lực cản thì vật liệu này sẽ tạo ra một lực cực kỳ lớn để vượt qua lực cản đó. Hơn nữa lại không mang phản ứng từ tính.
Đây là loại sản phẩm trung cao cấp mà Đồng Minh phải tốn mấy năm trời nghiên cứu chế tạo ra, cũng chỉ lên thị trưởng chưa đầy một tháng đã bị một công ty mắt kính ở Phúc Kiến mô phòng. Hơn nữa đó là công ty vốn đầu tư nước ngoài, khiến cho bọn họ tranh đoạt thị trường cao cấp ở Châu Âu, rơi xuống thế hạ phong.
" Cô dựa vào cái gì để nhận định đây chính là kỹ thuật của các cô mà không phải là do người ta nghiên cứu ra?" Cừu Địch hơi hối hận vì tới đây rồi, thứ không hiểu phải bổ đầu nhét vào:
" Chúng tôi xin bản quyền sáng chế trong nước vào ngày 13 tháng 6, một tháng sau, khi chúng tôi EPO, tức là xin bản quyền sáng chế ở Châu Âu mới phát hiện có sản phẩm cùng loại đã xin bằng sáng chế rồi, thời gian là 20 ngày sau khi chúng tôi xin phép trong nước."
" Cứ nghĩ là do công ty nước ngoài nghiên cứu ra, không ngờ sau khi lên thị trường mới tra ra là một nhà máy trong nước đang sản xuất. Mà cái nhà máy đó chỉ là loại gia công sản phẩm tầm thấp, cung ứng cho thị trường Đông Nam Á, làm gì có cơ hội ở thị trường cao cấp."
" Giờ chúng có bằng sáng chế chấp nhận bới 32 quốc gia thành viên của Châu Âu, sản phẩm của chúng tôi không tiến vào được, nếu không là xâm phạm bản quyền ... Cho tới nay chúng tôi vẫn bị bằng sáng chế nước ngoài đó trói buộc." Tiêu Lăng Nhạn vừa nói vừa thở mạnh, không khó nhận ra cô kìm nén cơn giận: