Chương 72: Bệnh nặng chưa không nổi. (1)
Chương 72: Bệnh nặng chưa không nổi. (1)
Phòng hội nghị im phăng phắc, chỉ có lời Tiêu Lăng Nhạn đều đều phát ra.
" ... Tình hình đại khái là như thế, giám đốc Chúc tiếp theo đây sẽ phụ trách soạn thảo ra phương án, các bộ phận sẽ tận lực tinh giản nhân viên và kinh phí, những lời này nhàm tai rồi, nhưng không thể không nói. Chúng ta phải có trách nhiệm với cổ đông, mỗi đồng tiền tiêu đi phải có giá trị, hiện giờ dư luận với những người giàu có, từ cảm quan tới bình luận e rằng toàn là điều xấu, tôi hi vọng ở chỗ chúng ta, bất kể là ai, cũng đừng xuất hiện vào lúc sóng gió này ..."
Tiêu Lăng Nhạn nói cả một tràng dài, đến chính bản thân cô cũng không nhận ra, dùng thái độ đùa giỡn để đối đãi với sự vụ trọng đại của công ty, khiến cô cảm giác nhẹ nhõm thú vị đến thế. Trước đó còn lo lắng không biết nói ra sao, đến lúc nói rồi lại nói không dứt, càng nói càng hăng hái, càng nói nghe càng thật.
Đúng thế, những quyết định nghe cứ như thật từ miệng cô nói ra, khiến cô có thể cảm thụ được, sức nặng trong lời nói của mình, người khác không dám xem nhẹ.
Ví như Chúc Sĩ Bình, hắn không giữ nụ cười lịch thiệp thường ngày, lo lắng hiện rõ ra ngoài, nhưng vị giám đốc được thuê về này không nói cũng đành, trong công ty gia tộc, người ngoài luôn bị ngáng chân gạt tay, lúc nào cũng phải cẩn trọng.
Hay như Ngô Hiểu Tuyền của phòng quảng cáo, mấy lần đứng lấy thêm nước, đó là người chị họ xa, e là đang tính tới hạn ngạch ra nước ngoài mà Tiêu Lăng Nhạn nói. Trước nay cô luôn không hài lòng với vị trí của mình trong công ty, muốn kiếm vị trí tốt hơn.
Rồi chú út ở nhà máy mắt kính, Tiêu Hiểu Huy, mắt đao qua đảo lại, mấy lần nhìn anh mình Tiêu Vân Phi, chắc chắn cho rằng đứa cháu gái đang nhắm vào mình, muốn thông qua việc tinh giản nhân lực muốn tước bớt ảnh hưởng của ông ta.
Không thể không nói tới Tiêu Vân Phi, ông ta là người tư cách lão thành nhất ở trong công ty, gương mặt lúc nào cũng như dù mưa gió lớn tới mấy cũng chẳng thể khiến ông ta nhíu mày lấy một cái. Ông ta là công nhân hưởng lương bậc cao nhất từ thập niên tám mươi, dựa vào kinh nghiệm đó, ông ta cùng cha Tiêu Lăng Nhạn gây dựng Đồng Minh từ công xưởng nhỏ. Mây chục năm qua, cái gương mặt cứng nhắc đó chưa từng thay đổi.
Chẳng ai biết ông ta nghĩ gì, song riêng việc ông ta chăm chú lắng nghe Tiêu Lăng Nhạn nói cũng không tầm thường rồi.
Trong công ty gia tộc này, người tích hoạt động tích cực nhất chính là Tiêu Kính Khoan của bộ phận marketing thị trường, anh họ cô. Đây là miếng thịt béo bở mà, vì mỗi năm số tiền dùng vào việc ăn uống chơi bời trong cái gọi là marketing luôn rất lớn, cứ công ty có sự vụ gì là hội nghị, tiếp khách là hắn tranh vỡ đầu cũng phải kiếm vào tay.
Chứ không à, hắn nhấp nhổm nãy giờ rồi, đợi Tiêu Lăng Nhạn vừa mới dứt lời là hắn nhảy vào như sợ người khác nói mất phần:" Tổng giám đốc, tôi không có kinh nghiệm tiếp xúc với người nước ngoài, nhưng nếu giao thiệp với nhà máy nhượng quyền trong nước thì không có vấn đề. Hiện nay hình thức nhượng quyền không tốt, Vũ Hán, Trấn Giang, Phúc Kiến đều có nhà máy quang học quy mô lớn, ai cũng biết lợi nhuận trong mảng này lớn, ngay cả đám làm camera cũng muốn nhảy vào cướp bánh của chúng ta."
" Tôi cho rằng, không chỉ nhà máy, còn cả nhà phân phối, đặc biệt là nhà phân phối quy mô lớn, chúng ta cần tăng cường quan hệ ... Lần trước tôi tới Thượng Hải liền gặp một cửa hàng kính mắt, nói là toàn hàng nhập khẩu, nào là hợp kim ghi nhớ hình dạng, thấu kính tụ quang, thực ra là của chúng ta bán ra nước ngoài. Một cái gọng kính chúng ta sản xuất ra chi phí chưa tới 100 đồng, ở nước ngoài thêm cái nhãn hiệu, bán lại trong nước, giá hơn một vạn, chậc ..."
Loại câu chuyện này luôn khơi lên chút gợn sóng trong các cuộc họp, giống như bán khoai tây với khoai tây chiên vậy. Đồng Minh nghiêm khắc mà nói vẫn còn ở giai đoạn bán khoai tây, sao có thể không hâm mộ người bán khoai tây chiên, bọn họ cũng ra sức vươn lên bán khoai tây chiên đấy, nhưng liên tục thất bại.
Một lời thôi đã khiến mọi người bàn tán xôn xao, chủ đề thế là lại quay sang vấn đề chuyển hình công ty, Tiêu Hiểu Huy kiếm được cớ nhảy ra gây khó dễ:" Suốt ngày nói cái tiến sản phẩm, chỉ thấy càng cải càng lùi, chuyển hình công ty càng lúc càng không ổn ... Khi Vân Thanh còn ở công ty, riêng nghiên cứu phát triển sản phẩm làm những ba năm, ném vào hơn 2000 vạn, tới bây giờ chưa mở ra được thị trường mới. Hợp kim titan gì đó mà các người nói, vì sao vẫn chưa xuất khẩu được ... Lại còn gây ra chuyện gián điệp thương nghiệp gì nữa chứ, làm lòng người hoảng loạn, có cho người ta sống nữa không?"
Mũi giáo của Tiêu Hiểu Huy chỉ thẳng vào Chúc Sĩ Bình và Chu Chân Y, một là giám đốc, một đứng đầu bộ phận nghiên cứu, hai người có khổ không nói ra được. Bọn họ là dân trí thức, đi nói chuyện với loại ông chủ xuất thân bày quán bán vỉa hè về tri thức sở hữu trí tuệ có khác gì đàn gẩy tai trâu ...
Trước kia giải thích hết nước bọt với ông ta, kết quả ông ta vỗ bàn nói, lão tử có người quen ở cục công an, bọn nước ngoài có giỏi tới đây mà đòi bồi thường ...
Thế còn nói cái gì được nữa? Sau lần ấy bọn họ chẳng buồn cãi nhau với ông ta nữa.
" Yên tĩnh!" Tiêu Vân Phi lên tiếng, giọng hết sức bực mình:" Tuổi cả một đống rồi, đi họp ồn ào, kinh doanh ồn ào, họp côt đông ồn ào, họp lớn họp nhỏ đều thế, không ra cái gì cả ... Hiểu Huy, cậu bớt nói vài câu đi, bây giờ sản xuất linh kiện gốc đủ cho chúng ta kiếm ăn rồi, dù nhà máy khuôn đúc có đi xuống thì dăm ba năm cũng không đổ được, lo cái gì?"
" Mọi người phải đồng lòng, đừng có mỗi người mang tính toán ích kỷ của mình ... Nhớ năm xưa chúng ta có cái gì? Một cái dũa, một cái máy hàn, mấy người thợ vì nuôi gia đình mà liều mạng làm việc, một ngày làm mười mấy tiếng ..."
" Lấy cái trấn này ra mà nói, có quá nửa số người dựa vào nhà xưởng của chúng ta, đem hàng chạy khắp nơi trên cả nước bán, xây được nhà lầu ... văn hóa tôi không cao, nhưng tôi biết lòng người không thể loạn. Vân Thanh còn chưa nhắm mắt, sao tôi thấy các người giống như càng lúc càng giống muôn phân chia gia sản rồi?"
" Rồi rồi ... Anh cũng bớt nói vài câu đi, thời đại nào rồi, suốt ngày đem chuyện xa xưa ra nói." Tiêu Hiểu Huy cãi lại: