Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 239 - Chương 73: Bệnh Nặng Chữa Không Nổi. (2)

Chương 73: Bệnh nặng chữa không nổi. (2) Chương 73: Bệnh nặng chữa không nổi. (2)

Tuy cùng là hai anh em trong ba người cùng nhau sáng nghiệp, nhưng tính cách thì vô cùng trái ngược, hai ông già đốp chát nhau nhau giữa bàn dân thiên hạ chẳng phải chuyện hiếm hoi gì. Tiêu Vân Phi tuổi cao, trầm tính nghiêm túc, thích nhất là hồi ức ngày tháng gian khổ năm xưa, kể chuyện mọi người khí thế ra sao. Tiêu Hiểu Huy thì phù phiếm nát rượu, thích cậy già lên mặt, thường chửi mắng những người trẻ tuổi có bằng cấp cao hơn ông ta.

Cũng kéo dài thêm chút thời gian, thế nên Tiêu Lăng Nhạn chẳng can thiệp, thản nhiên như không nhìn hai người chú của mình cãi nhau, bọn họ tư cách lão thành, lại là trưởng bối, có ngăn cách trời sinh với cô. Trong mắt bọn họ, Tiêu Lăng Nhạn e vẫn là cô bé thích võ vẽ, hay đánh nhau với bọn con trai hay làm trò ngốc nghếch như xưa. Tiêu Lăng Nhạn đã khuyên họ bao nhiêu lần rồi, nhưng chẳng toại nguyện, bọn họ chẳng hề có ý định nghỉ hưu.

Đây là cơn đau đầu của cô ở công ty, người mà cô không đụng vào được, song cô không cho rằng bọn họ có vấn đề, họ cùng với cha cô Tiêu Vân Thanh là bên nắm cổ phần tuyệt đối. Nói bọn họ tư duy cổ hủ, làm việc hồ đồ thì được, chứ bảo bọn họ ăn trong rào ngoài, tự làm hỏng cơ nghiệp của nhà mình thí không thể nào.

Vậy có thể là ai?

Hai tai cô không nghe thấy tiếng cãi vã trên hội nghị, giống như mọi khi, rơi vào loại trầm lắng không có kết quả.

Là Tiêu Kinh Khoan của bộ phận marketing thị trường sao? Có vẻ giống, ông anh họ này thích xe thích gái, thích ăn chơi, phân ngạch cổ phần trong công ty thấp, chút tiền lương với hoa hồng làm sao thỏa mãn được thú ăn chơi xa hoa của hắn.

Là Ngô Hiểu Tuyền của phòng quảng cáo à? Cũng có vẻ giống lắm, cô chị họ nửa chừng vào Đồng Minh, không hiểu ngành nghề này. Cô ta học truyền thông, lý tưởng là làm diễn viên, thực tế là điều kiện bản thân có hạn nên giảm yêu cầu tới Đồng Minh làm việc. Tiêu Lăng Nhạn vẫn nhìn ra người chị họ xa này dã tâm lớn, một chức giám đốc bộ phận chưa thỏa mãn được.

Nếu bảo giống thì nhìn ai cũng khả nghi. Tiêu Lăng Nhạn đổi góc độ, không tìm kiếm từ thân thích nữa, lý do dù sao cũng là người một nhà, không phải cùng sáng nghiệp với cha cô thì cũng là người nhà mẹ cô, muốn ăn trong rào ngoài, thế nào cũng có chướng ngại tâm lý chứ! Trong số những người đó, trừ Tiêu Kinh Khoan là quanh năm chạy khắp toàn quốc, những người khác hiếm khi rời trấn Lâm Hải, sao có thể làm gián điệp?

Mỗi lần nghĩ chuyện này là Tiêu Lăng Nhạn lại đau đầu muốt nứt, tay chống trán day nhẹ, góc độ này vừa vặn thấy như đi đưa đám của Chu Chân Y, có vẻ quá chán nản với tình hình nội bộ công ty.

Ông ta là người phụ trách bộ phận nghiên cứu, nguyên kỹ sĩ của quốc xĩ, cũng là người thế hệ cha cô, năm xưa được cha cô dùng lương cao chào mời ông ta tới trấn Lâm Hải, ông ta mang cả nhà đi theo, trước nay luôn chủ trì nghiên cứu phát triển. Đồng Minh có được ngày hôm nay không thể không kể công Chu Chân Y, Tiêu Lăng Nhạn thực sự không muốn đem nghi ngờ đặt vào vị kỹ sư già suốt ngày vùi đầu trong phòng nghiên cứu nói chuyện còn chẳng lưu loát này.

Khi Chúc Sĩ Bình phát hiện ánh mắt Tiêu Lăng Nhạn nhìn tới mình, bất giác né tránh, như có điều gì che giấu. Có điều Tiêu Lăng Nhạn biết nguyên do, không liên quan tới chuyện tiết lộ bí mật, vừa vặn ngược lại. Một công ty kiểu gia tộc mang đủ mọi vấn đề mà có thể phát triển tới mức này cũng là nhờ công Chúc Sĩ Bình.

Cha cô Tiêu Thanh Vân phải ba lần tới lều cỏ mới có thể mời được Chúc Sĩ Bình từ Tokyo về, khi đó hắn đã là trưởng phòng công ty quang học HOYA Nhật Bản rồi. Chính nhà Chúc Sĩ Binh đem về kinh nghiệm quản lý tiên tiến, mới giúp Đồng Minh thoát khỏi giới hạn một nhà máy gia công, vươn mình ra thị trường thế giới. Đó là nguyên nhân cổ đông lớn nhỏ Tiêu gia vừa kính trọng lại bài xích hắn.

Chúc Sĩ Bình thực sự đạt tới cảnh giới công cao át chủ rồi.

Ai cũng có thể là gián điệp, chỉ hắn là không thể nào! Ánh mắt Tiêu Lăng Nhạn nhìn Chúc Sĩ Bình ôn nhu vô hạn:

Trên sân khấu ồn ào, sau sân khấu bận rộn, tin tức từ tòa nhà kỹ thuật của Đồng Minh truyền ra đã tới được máy vi tính của Quản Thiên Kiều.

Được sự cho phép ngầm của Tiêu Lăng Nhạn, có sự thâm nhập của ba người Cừu Địch, cuộc điều tra của Thương vụ Cáp Mạn đã có một bước tiến lớn đáng kể.

Theo Tạ Kỷ Phong thấy, muốn tìm kẻ tiết lộ bí mật trước tiên phải bắt đầu từ những người có khả năng tiếp xúc với cơ mật xí nghiệp. Tầng quản lý là đáng nghi nhất, nhân viên kỹ thuật cũng có khả năng tiết lộ bí mật, nhưng công tác của bọn họ luôn bị công ty giám sát chặt chẽ. Hơn nữa vì chuyện tiết lộ bí mật, nhân viên kỹ thuật của Đồng Minh đã bị ba công ty điều tra thương vụ và đại đội điều tra kinh tế thành phố Hàng Châu điều tra rồi.

Từ bối cảnh xuất thân, quan hệ xã hội, tài sản sở hữu của họ điều bị điều tra tỉ mỉ, nhưng không phát hiện nghi vấn. Thậm chí có người vì bị điều tra quá nhiều mà từ chức, khiến Tiêu Lăng Nhạn không còn cách nào khác phải ngừng cuộc điều tra để giữ chân nhân tài.

Đó cũng là nguyên nhân cô sợ ném chuột vỡ bình, ai chẳng nhìn ra, kỹ thuật mới là tài phú của loại công ty này.

Tạ Kỷ Phong ngồi trong phòng suy ngẫm, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn Đường Anh làm việc, cô đang chiếu lên cả mặt tường cây quan hệ vừa mới làm xong. Tiêu Vân Thanh, Tiêu Vân Phi, Tiêu Hiểu Huy, ba người sáng lập ban đầu, sau đó là con cái, thân thích của họ đều ghi vào. Trải qua mấy chục năm phát triển thành quy mô lớn, các đường liên kết trên tường cơ bản toàn là thân thích bà con cô bác cả.

" Rất chi tiết đấy, vậy theo cô nghĩ, ai có khả năng tiết lộ bí mật nhất?" Tạ Kỷ Phong hỏi:

" Tôi sao?" Đường Anh quay đầu lại chỉ mình, xác nhận là giám đốc Tạ hỏi mình mới chỉ cây quan hệ trên tường nói:" Khả năng cao là Tiêu Kính Khoan của phòng marketing thị trường, Ngô Hiểu Tuyền của phòng quảng cáo, hai người này có quan hệ rộng, tiếp xúc với bên ngoài nhiều. Hơn nữa hai người họ cùng được chia hoa hồng từ Đồng Minh thấp nhất, lợi ích luôn là động cơ lớn nhất."

" Nhưng bọn họ làm sao để tiếp xúc được với kỹ thuật hạch tâm?" Tạ Kỳ Phong đặt ra vấn đề:
Bình Luận (0)
Comment