Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 241 - Chương 75: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (1)

Chương 75: Mượn uy đem đi dọa. (1) Chương 75: Mượn uy đem đi dọa. (1)

Cuộc họp làm người ta thêm đau đầu kia cuối cùng cũng kết thúc, nhân viên tham dự nối nhau rời đi, sắc mặt chẳng hề tốt, ai cũng cho rằng vì không đạt được quyết định gì. Trừ chuyện hứng thú với công ty Đức tới thăm ra, mấy nhân vật cấp trọng lượng đều ra sức chống đối, nhất là việc đụng chạm tới điều chỉnh cương vị trung tầng, bọn họ dứt khoát nói không, thẳng thừng chống lại Tiêu Lăng Nhạn.

Chuyện này cũng có căn nguyên sâu xa, từ khi chủ tịch Tiêu Vân Thanh ra nước ngoài dưỡng bệnh, chức vị chủ tịch đã để trống thời gian dài, cho tới khi Tiêu Lăng Nhạn được đưa lên.

Đưa lên rồi không đồng nghĩa với việc cô có thể khiến người khác phải nghe theo, đặc biệt là liên tục mấy lần quyết sách sai lầm, sản phẩm mới đưa ra thị trường gặp phải trở ngại, doanh thu công ty đi xuống, uy tín vốn không nhiều của Tiêu Lăng Nhạn mất sạch. E rằng đám thân thích trong nhà chỉ còn đợi hội nghị cổ đông cuối năm, đại chiến một phen, liên hợp kéo cô rớt đài.

Chủ yếu là vì đại đa số họ hài lòng với hiện trạng, Đồng Minh cứ thế này cũng đủ kiếm tiền rồi, cần gì cải cách rồi thay đổi, mỗi năm ném vào cả đống tiền, làm hoa hồng cuối năm của họ sụt giảm.

Người nọ nối người kia đi rồi, ai nấy bận lo việc của mình, khi trợ lý Quách Phi Phi đi vào, thấy Tiêu Lăng Nhạn dùng ngón tay chống trán, có vẻ như đau đầu, Chúc Sĩ Bình đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi vài câu. Quách Phi Phi biết ý lui ra, hai người đó ngầm yêu nhau, không thể cho người ngoài biết.

" Đừng tức giận, nhịn một chút sẽ qua thôi, toàn là người già tuổi cả đống rồi, muốn bọn họ tiếp nhận được suy nghĩ của em sẽ cần một chút thời gian." Chúc Sĩ Bình vừa nói vừa đưa tay ra, muốn vuốt bím tóc đen bóng của Tiêu Lăng Nhạn, nhưng được nửa chừng thì tay dừng lại trên không, không tiếp tục:

Tiêu Lăng Nhạn nắm tay hắn vuốt ve lên má mình, thủ thỉ:" Cảm ơn anh, em sắp sụp đổ rồi."

" Đừng khách khí, anh biết phải đứng ở bên nào." Chúc Sĩ Bình rụt tay về, có vẻ không quen lắm với kiểu ôn nhu thế này:

Thân ở vị trí cao, ngay cả chuyện tình cảm cũng khó mà tự do thoải mái được, Tiêu Lăng Nhạn cười ngượng ngùng đứng lên, hai người ôm nhau một cái, đến khi xoay người ra khỏi cửa lại thành cấp trên cấp dưới, người đi trước người đi sau, tôn ti chặt chẽ.

Trợ lý Quách lặng lẽ theo sau như một cái bóng, Chúc Sĩ Bình muốn tiễn tới cửa cầu thang nhưng bị Tiêu Lăng Nhạn ngăn lại, cô biết nơi này rất bận, không muốn chiếm dụng thời gian quý giá của hắn. Còn đem tình cảm nam nữ đem so với chuyện làm ăn khổng lồ của cả gia tộc thì thật nông cạn và nực cười.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, hình ảnh đọng lại trong mắt Chúc Sĩ Bình là gương mặt nghiêm túc không thấy nụ cười, thoáng ngẩn ngơ, hắn có chút hoài niệm lúc mới tới trấn Lâm Hải gặp được Tiêu Lăng Nhạn, cô gái suốt ngày cười, luôn bị chủ tịch mắng là nha đầu ngốc.

Thời gian sẽ khiến tất cả biến thành thương hải tang điền, Chúc Sĩ Bình nghĩ, lòng mang tâm sự nặng trĩu về khu nghiên cứu phát triển, đối diện với mười mấy máy móc tinh vi, mười mấy nghiên cứu viên mặc áo trắng. Nhớ ngày hắn từng phấn chấn miêu tả cho Tiêu Vân Thanh, dựa vào tài nguyên địa phương, dựa vào ưu thế sức lao động, để sản phẩm đi ra thế giới.

Bây giờ thay đổi rồi, thực hiện được rồi.

Nhưng bây giờ, con người cũng thay đổi hoàn toàn rồi.

Dưới lầu, Tiêu Lăng Nhạn đi tới cửa đại sảnh thì dừng lại, cô ra hiệu trợ lý đi lấy xe, bản thân quay đầu nhìn Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi đứng trong phòng giám sát, còn ba bảo an thì lại ngoan ngoãn đứng bên ngoài phòng giám sát, cảnh tượng rất quỷ dị. Cô dùng ảnh mắt dò hỏi Cừu Địch, Cừu Địch khẽ gật đầu, ý muốn nói, đã xong rồi.

" Các anh tới đây." Tiêu Lăng Nhạn ngoắc ngón tay gọi bảo an tới, nói thẳng:" Bảo với giám đốc Tiêu một tiếng, chỗ tôi cần người, mai các anh tới văn phòng của tôi ở tổng bộ báo danh."

Nói xong đi ngay, ba bảo an hồi lâu chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy ba tên vệ sĩ uy phong đi theo giám đốc Tiêu lên xe đi mất.

Một người quay sang hỏi hai người còn lại:" Ý cố ấy là gì vậy."

" Ý là đừng hỏi linh tinh, đừng nói linh tinh." Người khác giải thích, nhưng nói bằng chưa nói:

" Nói cái gì thế, chúng ta đứng tắm mưa hai tiếng, biết cái gì mà nói linh tinh chứ?" Người thứ ba thấy may mắn vì không đi tranh chấp với ba tên vệ sĩ kia:

Thực ra cả ba người đều lờ mờ đoán được, dù sao cũng là bảo an mà, lại làm ở vị trí trọng yếu thế này, ý thức an ninh phải có, đều biết khi mình bị đuổi ra ngoài hai tiếng, chuyện gì cần xảy ra đã xảy ra rồi.

Có điều cả ba càng rõ, với loại chuyện này chỉ có một đáp án chính xác: Không biết gì hết!

Cơn mưa mùa đông rả rích liền ba ngày, mấy ngày liền chẳng thấy mặt trời mây đâu, trời suốt ngày phủ một màu xám xì xám xịt, thời tiết và tâm tình người ta giống nhau, chẳng làm sao sáng sủa được.

Quản Thiên Kiều từ bên cửa sổ quay lại, mắt lim dim, tay che miệng ngáp hết cái ngày cái khác, đầu nghiêng nghiêng, đi xiêu vẹo trông hết sức tức cười, cái cuộc sống nhấn chìm trong đống dữ liệu, lẫn lộn ngày đêm, hỗn loạn giờ giấc lại bắt đầu rồi.

Kỳ thực cũng chẳng có gì, cô quen với kiểu sống này rồi, tính chất công việc mà, chỉ là mấy ngày trời âm u khiến cô nhớ tới cuộc sống ở trấn Truân Binh tái ngoại. Ở nơi đó thật tốt, muốn thấy một ngày âm u cũng có, lại ở cùng ba tên khùng kia, chẳng biết buồn tẻ là cái gì. Chứ ở đây chỉ có nặng nề và mệt mỏi.

Ngáp cũng lan truyền, cô ngáp một cái làm Đường Anh ngáp theo, sau đó Đường Anh sực tình, mới mười một giờ hơn thôi, làm sao mà đã mệt thế này?

" Thì ra hoạt động bên ngoài lại khó thế này, coi như tôi lĩnh giáo rồi." Đường Anh cảm khái, trước kia cô thấy cuộc sống sáng đi tối về khô khan buồn tẻ, giờ mới nhận ra đó là thiên đường, chẳng thích ứng được với loại cuộc sống ăn ngủ không có giờ giấc cố định như Quản Thiên Kiều:

" Những lần trước không khó tới mức này, sưu tập tình báo dù sao chị cũng biết mục tiêu ở đâu, cùng lắm là khó ở chỗ không biết ra tay thế nào, nhưng vấn đề bây giờ là, chẳng có mục tiêu luôn." Quản Thiên Kiều vẫn mặc nguyên trên người chiếc áo ngủ màu hồng, chất liệu vải bông nhẹ, dán lên bầu ngực, nhìn thấy rõ cô không mặc áo lót, may mà đầu vú nhỏ, không thấy dấu vết gồ lên rõ ràng, vì thế đường cong khuôn ngực càng thêm êm ái:

Đằng nào mấy ngày qua, nói chính xác là từ khi đám Cừu Địch lắp xong toàn bộ thiết bị theo dõi, cô thậm chí chưa từng rời biệt thự nửa bước, đa phần thời gian là ở trong căn phòng này, thời gian hoạt động còn là nửa đêm về sáng.

Đây là phòng ngủ chính của biệt thự, rất rộng rãi, có cả phòng tắm, trong phòng tắm có cả bể sục luôn, tiện nghi đầy đủ, cơm nước còn được Đường Anh phục vụ tận nơi, bản tính trạch nữ của Quản Thiên Kiều phát tác dữ dội, song vẫn chưa phá được kỷ lục bảy ngày chưa ra khỏi nhà của cô.
Bình Luận (0)
Comment