Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 242 - Chương 76: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (2)

Chương 76: Mượn uy đem đi dọa. (2) Chương 76: Mượn uy đem đi dọa. (2)

" Cô nói xem khả năng là ai? Tôi xem xét nát lý lịch từng người rồi, kết quả nhìn ai cũng thấy khả nghi hết, chẳng biết nên nhắm vào ai." Đường Anh than thở, câu này chẳng phải để hỏi, nói cho có thôi:

Quản Thiên Kiều tóc đến vai, từ bé tới lớn để tự nhiên chẳng nhuộm chẳng uốn, nên cô tùy tiện tóm cái đuôi ngựa buộc lên là xong rồi, sống bê bối chút không quá ảnh hưởng tới dung mạo. chứ chủ quản Đường tóc dài hơi uốn cong, bây giờ thiếu chăm sóc một cái là phiền ngay, đầu xù lên như tổ quạ, làm cô cười khanh khách.

Đường Anh lườm Quản Thiên Kiều một cái, dùng tay chỉnh lại tóc, mấy ngày qua cô quá ít chăm sóc bản thân, may mà chưa tới mức bê bối như Quản Thiên Kiều cả ngày mặc áo ngủ, ăn ngủ nghỉ giải quyết luôn quanh cái ghế sô pha, ít ra cô còn ăn mặc tử thế, còn ra ngoài biệt thự vài lần:" Thiên Kiều, lúc ở trấn Truân Binh, làm sao các cô tìm ra được gián điệp của Hoa Hâm và Cụ Phong thế?"

Nhớ tới chuyện này Quản Thiên Kiều phấn chấn hơn hẳn, nhảy lên ghế sô pha, khoanh chân ngồi, người hơi đu đưa kể:" Lần đó không khó, nhân khẩu trấn Truân Binh không nhiều, nhà nào cũng thấp lè tè, tìm ra nơi chụp trộm dễ lắm, chẳng qua là ôm cây đợi thỏ thôi. Còn cô thư ký của Hoa Hâm kia, do cô ta sốt ruột tự làm bại lộ bản thân, bị Kỳ Liên Bảo dọa chạy mất. Nếu cô ta to gan hơn một chút, không sợ không chạy, chúng tôi chẳng nghi cô ta là gián điệp."

" Thì có ai tự nhận mình là gián điệp đâu, nhưng mà gián điệp của Hoa Hâm lại khai nhận, các cô làm thế nào vậy?" Đường Anh tò mò chuyện này lâu rồi:

Quản Thiên Kiều giả ngốc, làm bộ không nghe thấy câu hỏi này, quay về bên máy vi tính, gõ mấy cái. Đường Anh nếu là lúc trước sẽ bỏ qua, giờ thì khác, liên tục đeo bám truy hỏi, rốt cuộc Quản Thiên Kiều không nhịn được, nhỏ giọng kể chuyện ba chàng trai sau mấy tuần buồn chán nắm trên giường bệnh, vừa khỏe lại đã đi bắt kiến chơi ...

Tiếng cười của hai cô gái truyền qua cánh cửa dầy nghe không rõ ràng lắm, đủ khiến Tạ Kỳ Phong để ý, đi tới gõ cửa, hai cô gái đó chiếm căn phòng làm căn cứ riêng rồi, hắn cũng thể tùy tiện ở trong như trước. Cửa mới mở ra, Tạ Kỳ Phong hỏi ngay:" Sao, có tin tức gì rồi à?"

Ra mở cửa là Quản Thiên Kiều, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn vẫn chưa tiêu tan:" Không phải ạ, tôi và chị Đường đang nói chuyện cười mà thôi."

" Ồ, chuyện gì thế, kể cho tôi nghe với." Tạ Kỳ Phong đi vào, thuận tay đóng cửa lại, thời gian qua hắn cũng chẳng mấy khi ra ngoài, đại đa số thời gian đọc sách uống trà, xem tin tức:

Trong mắt hai cô gái, người này thật vô vị, dù thế nào Tạ Kỳ Phong có uy của hắn, Quản Thiên Kiều dám đùa với Đường Anh chứ không đùa với hắn được, nên đối phó cho qua, nói là chuyện nữ nhân thôi.

Tạ Kỳ Phong không truy hỏi, nhìn hệ thống giám sát Quản Thiên Kiều thiết lập lên, hứng thú hỏi:" Đột nhập được vào mạng nội bộ rồi à?"

" Không phải, tôi được cấp quyền, có thể đăng nhập từ xa, trừ mạng nội bộ của cơ cấu kỹ thuật được thiết lập tách rời, máy tính khác làm gì, tôi đều có thể nhìn thấy." Quản Thiên Kiều giải thích:

" Mấy chàng trai đó làm việc thật hiệu quả." Tạ Kỳ Phong khá bất ngờ khi Tiêu Lăng Nhạn cung cấp hẳn mã đăng nhập:" Vậy liên lạc cá nhân thế nào?"

" Không ai phát giác, tôi rất cẩn thận, đều thao tác vào khoảng 4 giờ sáng, chỉ xem lịch sử cuộc gọi và vị trí của họ thôi, trừ khi bọn họ khôi phục cài đặt gốc thì không phát hiện được trojan trong điện thoại."

" Vị trí có gì khác thường không?"

" Tạm thời không có, vòng tròn xã giao của bọn họ rất hẹp, hơn nữa đại đa số không hề có ý thức phòng phạm gì, không ai phát hiện ra trong tấm thẻ ra vào có vấn đề."

Tạ Kỳ Phong hỏi qua loa tình hình, Quản Thiên Kiều đáp lưu loát, hắn cũng không bình luận gì, chuyện điều tra cần kiên nhẫn, không thể mong có hiệu quả ngay được. Trong phòng có hai cô gái, lại ăn mặc không chỉnh chu lắm, hắn không tiện ở lại lâu, đứng dậy ra ngoài.

" Giám đốc Tạ ..." Đường Anh gọi Tạ Kỳ Phong đang chuẩn bị đi, trong lòng cô còn chút lấn cấn, chuyện bọn họ làm không biết đã phá bao nhiêu luật rồi, trái nguyên tắc trước nay của cô, thế đã đành, làm trái luật rồi lại chẳng có tiến triển gì, cô không như Quản Thiên Kiều, ở một chỗ vài ngày đã cảm thấy bí bách rồi:" Chúng ta cứ ngồi đợi thôi sao?"

" Đừng sốt ruột, ý đồ của Cừu Địch là nhử mồi để bọn chúng hành động trước, như vậy mới có sơ hở để tìm ra, nếu không chúng ẩn mình thì chúng ta có nghĩ nát óc cũng vô ích thôi."

" Tôi cũng hiểu chuyện ấy, nhưng chẳng may tên gián điệp đó sau khi thành công đã rời khỏi Đồng Minh rồi thì sao? Ai làm nghề này cũng biết nguy hiểm trong đó mà."

Tạ Kỳ Phong hất đầu ra hiệu cho Quản Thiên Kiều:" Giải thích cho cô ấy đi."

Quản Thiên kiều quay sang nói:" Chuyện này tôi cũng đã tra rồi, từ sau sự kiện tiết lộ bí mật tới nay, nhân viên kỹ thuật và quản lý trung tầng chưa có ai rời bỏ chức vụ. Cho dù có người từ chức, Tiêu Lăng Nhạn cũng không cho đi."

" Hơn nữa bản thân bọn họ cũng hiểu, ở giai đoạn nhạy cảm này, ai bỏ đi đồng nghĩa với việc bị nghi ngờ. Cho nên dù có nhất định phải rời Đồng Minh, họ cũng phải cân nhắc kỹ càng, một công ty lớn như thế này, một khi nhắm vào ai đó thì e là khó mà có cuộc sống bình thường được."

Chuyện này thì Đường Anh đã tự mình trải nghiệm rồi, đám ông chủ tư nhân này có tiền trong tay, thực sự việc gì cũng dám làm.

" Giám đốc Tạ, hình như mồi nhử của anh tung ra không ai cắn câu." Quản Thiên Kiều nói, từ lúc Tiêu Lăng Nhạn đưa ra mấy công bố trọng đại kia, những người tham gia cuộc họp đều bị cô giám sát chặt chẽ, nhưng mà tất cả mọi người không có biểu hiện gì khác thường hết:

" Nếu đơn giản như thế bị cô bắt được thì không có cảm giác thành tựu gì cả. Ý đồ của đám Cừu Địch là phải thúc đẩy trong lẫn bên ngoài, chuyện nội bộ khiến chúng thấp thỏm, thêm tác động bên ngoài ép chúng không thể không hành đồng mới được. Có điều ý đồ thì tốt, song làm thì hơi khó." Tạ Kỳ Phong có phần hoài nghi ba chàng trai kia sẽ giao thiệp với đám thổ hào tài phú không nhỏ thế nào, hoàn toàn không cùng tầng cấp:

" Anh phải chuẩn bị tinh thần đấy, bọn họ mà ra tay là mọi chuyện bung bét hết cả, không như dự tính ban đầu đâu." Quản Thiên Kiều nhắc nhở, theo kinh nghiệm của cô ba chàng trai đó lập kế hoạch một đằng, diễn biến lại đi một nẻo:

" Bọn họ là vệ sĩ của tổng giám đốc Tiêu, liên quan gì tới tôi chứ?" Tạ Kỳ Phong cười dài bỏ đi, đóng cửa lại:
Bình Luận (0)
Comment