Chương 77: Mượn uy đem đi dọa. (3)
Chương 77: Mượn uy đem đi dọa. (3)
Tạ Kỳ Phong vừa đi một cái, Đường Anh nóng ruột hỏi Quản Thiên Kiều: " Bao giờ họ bắt đầu?"
" Có khi bắt đầu rồi đấy, với tính cách của bọn họ chẳng ngồi yên được lâu đâu." Quản Thiên Kiều biết thừa, kéo chăn lên cuộn mình nằm trên ghế sô pha như con mèo, cô còn chẳng buồn về giường ngủ cho đàng hoàng, trừ một điểm thích sạch sẽ là đáng khen ra còn lại thì tùy tiện kinh khủng, tay vỗ miệng đang ngáp:" Tôi ngủ một giấc đây, tối gặp lại."
" Ngủ gì nữa, xem xem bọn họ đang làm gì đã." Đường Anh kéo Quản Thiên Kiều dậy, về công hay về tư, cô đều là người muốn nhanh chóng giải quyết việc này nhất:
Quản Thiên Kiều phát ra mấy tiếng kêu giận dỗi, rốt cuộc không cưỡng lại được Đường Anh, đành phải ngồi dậy. Truy lùng đám Cừu Địch không khó với cô, chỉ chốc lát sau tìm được rồi, địa điểm hiện thị không ngờ bọn họ đã lên thành phố, ở gần khu Mỹ thực Giang Nam, mà cách đó không xa có một mục tiêu giám sát khác: Tiêu Kính Khoan!
" Chuyện gì thế này? Bọn họ đi với nhau đấy à?" Đường Anh ngạc nhiên, thế này đâu phải là ngầm giám thị, khác nào chỉ hận không thể lộ thân phận:
" Hiểu rồi, bọn họ muốn bứt dây động rừng, sau đó khiến người ta sợ bóng sợ gió ... Giống như khi chúng tôi ở trên núi đi bắt gà rừng ấy, chẳng thể nào biết được trong bụi cây có hay không, thế là dùng đá hoặc dùng cành cây ném vào. Bọn gà rừng ngốc lắm, có động tĩnh một cái là bay ra ngay, thế là Cừu Địch chỉ cần giơ nỏ lên bắn pặc một phát, vậy là bữa tối được giải quyết ..." Quản Thiên Kiều kể tới chuyện ở trên núi là hưng phấn, thời gian ở nhà Cừu Địch không lâu, nhưng mà để lại trong lòng cô rất sâu, đang hào hứng kể thì thấy Đường Anh mặt đen xì, rõ ràng khó chịu ghen tị vì không được ở đó, cô lè lưỡi ra trêu chọc song không kể nữa:" Tóm lại là chị cứ đợi xem cảnh chó chạy gà bay đi."
Cùng lúc ấy, thành phố Hàng Châu trời quang mây tạnh, dù ánh mặt trời có đôi phần nhợt nhạt cũng khá hơn trấn Lâm Hải mưa lê thê không dứt.
8 giờ 25 phút sáng chủ nhật, Tiêu Kính Khoan đang ngồi ở trong quán cà phê STYLE, ở vị trí gần cửa sổ, tay hắn cầm một bông hoa hồng, thì thầm với một mỹ nữ nhuộm tóc hồng. Đây là quán cà phê tình lữ, chỗ ngồi đôi, làm theo kiểu ghế đu, mang phong cách trang trí tiểu tư sản.
Cô gái chừng trên hai mươi, khả năng là vẫn còn đi học, phụng phịu:" Anh lâu rồi không đến thăm người ta, bận cái gì thế?"
Tiêu Kính Khoan đáp có phần qua loa:" Đã mấy ngày đâu, chưa tới một tuần mà, vẫn chuyện công ty thôi."
Cô gái chu mỏ hờn dỗi:" Anh kiếm cái cớ nào mới mẻ một chút được không? Anh bận tới mức không gọi được một cú điện thoại à?"
Tiêu Kính Khoan dỗ dành:" Anh bận thật mà, cuối năm rồi, ai chẳng bận hoàn thành chi tiêu còn lĩnh thưởng, vừa có chút thời gian là anh tới tìm em ngay còn gì."
Cô gái vẫn giận:" Vậy chuyện anh hứa với em thì sao?"
Hả chuyện gì? Tiêu Kính Khoan làm sao nhớ ra được, kết hôn à? Hay là mua trang sức? Hay là mua xe chứ? Hắn không nhớ ra, nhưng kinh nghiệm ứng phó thì có thừa:" Đừng giới hạn ở chuyện anh hứa với em, em nói đi, hôm nay em muốn gì, anh chiều hết ..."
Chiêu này quả nhiên là hiệu nghiệm, cô gái nhào vào lòng hắn, Tiêu Kính Khoan không bỏ lỡ cơ hội, nâng mặt cô gái đặt ngay lên môi một nụ hôn. Cô gái ư ứ mấy tiếng muốn đẩy Tiêu Kính Khoan ra, nhưng động tác rõ ràng là tượng trưng, còn hắn quá lão luyện lách lưỡi mình vào giữa hai môi cô gái chẳng mấy chốc cảm nhận được toàn bộ thân người của cô gái mềm nhũn, hơi thở gấp gáp ...
Cảnh tượng tương tự trong quán cà phê này chẳng hiếm, mười vị trí có tới sáu bảy cặp đôi hôn nhau say sưa rồi thế nên chẳng cần ngại.
Tiêu Kính Khoan vừa hôn tay dần dần xuống gái, cổ, vai rồi tới bầu ngực mềm mại, cô gái người quằn quại như rắn, ánh mắt vô tình nhìn qua cửa sổ, run lên một cái ngồi bật dậy, chỉ tay nói:" Chỗ kia có người chụp trộm kìa, sau xe của anh ấy."
Hả? Tiêu Kính Khoan như chạm phải điện, giật bắn mình, lửa dục tiêu tan sạch sẽ, chẳng kịp nói với gian nhân câu nào đã vội vàng chạy xuống.
Đúng vậy, Cảnh Bảo Lỗi đang chụp trộm. Còn Bao Tiểu Tam và Cừu Địch thí đứng dựa vào cây bên đường, xoay lưng về phía quán cà phê STYLE, cách đó không xe là chiếc xe BMW của Tiêu Kính Khoan, tựa như theo đuôi tới đây.
" Tiêu Kính Khoan, 32 tuổi, tốt nghiệp chương trình thạc sĩ điều hành cao cấp, nghe có vẻ ngầu nhỉ." Cảnh Bảo Lỗi thu máy ảnh lại, nhìn trên màn hình máy ảnh, Tiêu Kính Khoan trông cũng đẹp trai lắm, mặt trắng, tóc rẽ ngôi, thêm vào lái chiếc xe đắt tiền, khỏi nói cũng biết tha hồ phóng túng trong đám hoa cỏ, đúng là làm người ta hâm mộ chết thôi. Hắn quay đầu nhìn hai tên đồng bọn:" Này, người ta sắp ra rồi đấy."
Bao Tiểu Tam khịt mũi, nguyên nhân phải đứng quay lưng lại là vì nhìn thấy Tiêu Kính Khoan âu yếm em gái kia, ghen tỵ nổ mắt:" Ra thì sao nào, ghét nhất mấy thằng mặt trắng lắm tiền, muốn đấm hắn một phát quá."
" Đừng vớ vẩn, tùy cơ hành sự." Cừu Địch liếc mắt một cái về phía quán cà phê, nhắc:
Đợi tới khi Tiêu Kính Khoan tới rất gần rồi, Cảnh Bảo Lỗi mới vờ như phát hiện ra, quay đầu bỏ chạy. Tiêu Kính Khoan lửa giận bùng cháy đuổi kịp, chặn lấy thằng chụp trộm:" Mày là ai, mày vừa chụp cái gì, đưa máy ảnh cho tao xem."
Cảnh Bảo Lỗi không đáp chỉ phía sau, Tiêu soái ca vừa quay đầu liên thấy hai đại hán phương bắc đắng dựa vào gốc cây, tức thì chột dạ.
" Định làm bừa chứ gì? Có tin tao gọi điện báo cảnh sát không?" Tiêu Kính Khoan cho tay vào túi móc ra chiếc di động uy hiếp:
" Bọn tôi không trộm không cắp không gây rối không đánh người, anh định nói gì với cảnh sát đây?" Cừu Địch hai tay đút túi quần, thong thả đi tới:
" Mày báo đi, cùng lắm thì tịch thu máy ảnh của bọn tao chứ làm cái đếch gì." Bao Tiểu Tam khinh thường:
Tay Tiêu Kính Khoan vốn sắp bấm số, nghe vậy thì dừng lại, vừa nhìn kỹ ba người này đã nổi nóng:" Tôi nhận ra các cậu rồi, các cậu chính là vệ sĩ mà Tiêu Lăng Nhạn thuê, các cậu bám theo tôi làm cái gì?"