Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 244 - Chương 78: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (4)

Chương 78: Mượn uy đem đi dọa. (4) Chương 78: Mượn uy đem đi dọa. (4)

Bị người ta phát hiện thân phận rồi, nhưng đó chính là mục đích của ba người Cừu Địch, chỉ sợ người ta không phát hiện thôi.

Cũng chính vì nhận ra thân phận của ba người mà Tiêu Kính Khoan do dự không dám gọi cảnh sát nữa, hắn vừa do dự một cái liền lọt vào mắt Cừu Địch, y tỉnh queo làm bộ ngắm đường phố giả tới mức làm người ta muốn vả cho y một phát:" Chẳng liên quan gì tới giám đốc Tiêu, chỗ này đông vui nên chúng tôi tới dạo chơi thôi."

" Dạo chơi thì chụp ảnh tôi làm cái gì?" Tiêu Kính Khoan nhìn dáo dác, như muốn tìm bóng dáng Tiêu Lăng Nhạn:

" Đâu phải chỉ chụp mỗi mình mày, giám đốc Tiêu bảo ..."

Bao Tiểu Tam vừa mới nói tới đó đã bị Cừu Địch tóm cổ áo kéo lại, nhấn mạnh:" Đã bảo không liên quan tới giám đốc Tiêu mày nói cái gì đấy hả? Cho cái tát bây giờ."

" À đúng, đánh chết cũng không nói." Bao Tiểu Tam phô ra cái mặt ngu không để đâu cho hết, không thẹn là diễn viễn quần chúng ưu tú của trấn Truân Binh, từ lời thoại tới biểu diễn đều chính xác:

Điều này rất phù hợp với hình tượng loại đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển, thường thì vệ sĩ chẳng qua là nhận tiền làm việc, đều nghe người thuê.

Tiêu Kinh Khoan bắt đầu hoài nghi mục đích thực sự của đám người này rồi, dịu giọng xuống:" Người anh em, chuyện này không chừng có hiểu lầm ..."

Cảnh Bảo Lỗi giơ máy ảnh lên nói trước:" Tôi thấy chị dâu xinh đẹp, hai người tình cảm ấm áp nên thuận tay chụp lại thôi."

" Nói linh tinh cái gì vậy, đó mà là chị dâu à?" Cừu Địch mắng:

Bao Tiểu Tam nhìn màn hình máy ảnh:" Chắc là đúng rồi, xem này hai người họ hôn nhau đấy."

" Lãng mạn ấm áp như thế chắc chắn là đúng rồi còn gì nữa." Cảnh Bảo Lỗi khẳng định:

" Tao cược là không phải!" Cừu Địch dứt khoát nói:

" Tao cược phải, mày chơi cái gì?" Bao Tiểu Tam gân cổ lên:

Bao Tiểu Tam và Cừu Địch cãi nhau không ai chịu thua ai, cãi tới mặt đỏ tía tai, Tiêu Kính Khoan bỗng nhiên thành người bên lề, đứng đần mặt ở đó mấy lần muốn xen vào không được. Ba tên đó vừa cãi nhau vừa đi, Tiêu Kính Khoan nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không thì nghe thấy Cảnh Bảo Lỗi nói:" Các cậu cãi nhau làm gì, về hỏi là biết."

Tức thì Tiêu Kính Khoan sợ nhũn chân, để mụ vợ đanh đá ở nhà mà biết thì hắn tàn đời mất, rối rít chạy đuổi theo chặn trước mặt ba người, cười lấy lòng như thằng ngốc:" Đừng đừng mấy người anh em ... Cô ấy không phải vợ tôi đâu, chuyện này, chuyện này ... Thì, à, ừm ... thật ra ... Cô ấy ..."

Nửa ngày trời không nói rõ được cô gái kia là ai, nhưng ba chàng trai hiểu rồi.

" Không sao, chúng tôi hiểu mà." Cừu Địch tỏ ra hết sức thông cảm:" Vậy không còn chuyện gì nữa, chúng tôi không quấy rầy hai người, đi đây."

Ba người nói đi là đi thật, Tiêu Kính Khoan lại phen nữa ngơ ngác trong gió, sao ba thằng này kỳ thế, lại cuống lên chặn lại:" Này, này, các cậu đừng đi vội."

Cảnh Bảo Lỗi lập tức bảo vệ máy ảnh, Bao Tiểu Tam sắc mặt bất thiện, sắn tay áo lên sẵn sàng chiến rồi, Cừu Địch nhấn mạnh:" Chúng tôi chỉ là người nhận tiền làm việc, làm chân sai vặt cho người ta, chúng tôi không muốn gây sự đâu đấy."

Tiêu Kính Khoan đầu óc nhanh nhạy, không chút do dự rút vi tiền ra, không cần đếm, rút ngay một xấp tiền dúi vào tay Cừu Địch. Cừu Địch nhận lấy, đếm những hai lần, sau đó mới nhìn thẳng vào Tiêu Kính Khoan, giọng không hề đùa:" Anh định mua chuộc tôi đấy à?"

" Không, không, đừng nói khó nghe thế, chút tình cảm ấy mà." Tiêu Kính Khoan phủ nhận ngay:" Các cậu làm việc cho em họ tôi vất vả, coi như tiền bồi dưỡng."

" Không, không, tôi thích bị mua chuộc." Cừu Địch nghiêm túc chỉ hai người bạn:" Vậy anh phải mua chuộc cả họ nữa chứ ... Mau, đem thẻ nhớ đưa cho ông chủ Tiêu, về nhà phải nói là chúng ta không nhìn thấy gì hết rõ chưa?"

" Rõ rồi!" Cảnh Bảo Lỗi nhanh nhẹn rút thẻ nhớ ra:

Tiêu Kính Khoan rút thêm hai xấp tiền nữa, mua lấy chứng cứ, ba người kia đút tiền vào túi là đi ngay, nhưng hắn thì vẫn chột dạ lắm, lần thứ ba đuổi theo hỏi:" Này mấy người anh em, ai bảo các cậu đi theo tôi thế, có phải là Tiêu Lăng Nhạn không?"

" Đã bảo không liên quan tới giám đốc Tiêu mà, không tin anh gọi điện hỏi cô ấy xem, cô ấy sẽ cực lực phủ nhận." Cừu Địch cương quyết nói:

" Chuyện này đánh chết cũng không thể nói." Bao Tiểu Tam làm vẻ mặt kiên trinh bất khuất:

" Mau đi đi, đừng nhiều lời, nói nhiều sẽ có sai sót." Cảnh Bảo Lỗi thúc giục hai người bạn:" Ông chủ Tiêu, chúng tôi về nhất định sẽ báo cáo là không hề thấy anh tình tứ với nữ nhân khác đâu!"

" Cám ơn ... Ế, đừng nói thế!" Tiêu Kính Khoan vừa cám ơn một câu thì nhận ra nói như thế không ổn, nói chuyện với ba thằng dở người này làm đầu óc hắn bấn loạn không được nhanh nhẹn như mọi khi, tỉnh ra thì ba tên đó lái chiếc Toyota thương vụ đi mất rồi:

Xe thoáng cái hòa hào dòng xe mất dạng, còn bóng ma thì để lại trong lòng hắn, quay về quán cà phê STYLE, nhưng chẳng còn hứng thú chơi đùa với mỹ nữ nữa ...

Mục tiêu tiếp theo Tiêu Quảng Bằng, con trai của Tiêu Vân Phi, em họ của Tiêu Lăng Nhạn, chỉ đeo chức ở phòng nghiên cứu phát triển, ấn tượng của mọi người về hắn không quá rõ, hắn thuộc loại nói không nhiều, làm việc cũng chẳng nhiều nốt, thuộc loại ăn bám cha mẹ điển hình.

Có lẽ do trấn Lâm Hải mưa liên miên, hôm nay lại là chủ nhật nên người có tiền kéo hết lên Hàng Châu chơi rồi, Tiêu Quảng Bằng cũng vậy, nên ba người Cừu Địch từ chỗ Tiêu Kính Khoan tới chỗ hắn không xa. Lúc này hắn đang đi dạo ở cửa hàng chuyên bán đồ xa xỉ phẩm, đi xe Infiniti bản nhập khẩu, đỗ ngay ngoài cửa.

Có điều chuyện không thuận lợi như với Tiêu Kính Khoan, Cừu Địch lái xe thương vụ theo hắn ba tiếng liền, mấy lần đỗ đèn đỏ ngay bên cạnh, sự cảnh giác của người anh em này khiến ba chàng trai ngứa lợi. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra có người bám theo, làm bọn họ không triển khai được kế hoạch, lại không thể làm quá lộ liễu.

" Hay là tôi vào trong cửa hàng chụp ảnh?" Cảnh Bảo Lỗi định dùng chiêu cũ:

Xe của họ gần như đỗ cùng chỗ với xe của Tiêu Quảng Bằng, Cừu Địch uể oải chống cằm vào vô lăng, ánh mắt có chút thất thần, trước mắt là loạt đồ trang sức, túi xách, váy áo, đối tượng nhắm tới rõ ràng là các cô gái, mỹ nữ ra vào tấp nập, chẳng hiểu sao y như mất sức sống:" Thôi, đợi hắn đi ra rồi hẵng nói."
Bình Luận (0)
Comment