Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 245 - Chương 79: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (5)

Chương 79: Mượn uy đem đi dọa. (5) Chương 79: Mượn uy đem đi dọa. (5)

Bao Tiểu Tam không tham gia câu chuyện, hắn vẫn đang hí hửng vì bỗng dưng tiền rơi vào túi, 900 đồng đấy, thiếu chút nữa là chẵn 1000 rồi, hắn lại lấy tiền ra đếm, đếm mấy lần rồi mà không tờ nào bị dính vào nhau cả, đúng là chỉ có 900 thôi, chán thế. Cất tiền vào túi rồi chép miệng:" Thằng này còn độc thân, không bao nuôi nữ nhân bên ngoài, thế này thì không kiếm được tiền mua chuộc rồi."

" Vừa nãy mày diễn không tệ, không uổng công kiếm sống ở phim trường!" Cừu Địch cười ha hả, sợ thằng bạn ngáo ngơ này quên mất việc chính, nhắc:" Vừa xong là thu nhập ngoài dự liệu, mày đừng mong đợi quá làm gì, mục đích của chúng ta là có người nghi ngờ hắn, theo dõi hắn, thế là đủ."

Không ngờ chưa dứt lời có người tới vả mặt Cừu Địch rồi, có người tới gõ cửa sổ cộc cộc, là một nam tử. Bao Tiểu Tam hạ cửa sổ xuống, thật bất ngờ nam tử bên ngoài đưa tới 100 đồng, Bao Tiểu Tam tức thì hớn hở ra mặt:" Hôm nay làm sao thế nhìn, thần tài nhận tao làm con nuôi rồi hay sao ấy."

Nam tử kia mặc sơ mi trắng cùng áo len cổ tròn kẻ caro kiểu Anh, ăn nói cũng lịch sự:" Tôi trả anh 100 đồng, phiền anh đỗ xe ở chỗ khác."

Bao Tiểu Tam gật đầu lia lịa, đang định lấy tiền thì Cừu Địch kéo lại, Cừu Địch có vẻ tức giận, chưa gì đã làm ầm lên, rất thô lỗ:" Định làm gì thế hả? Có tiền thì ghê gớm lắm à, muốn chỉ huy ai thì chỉ huy sao?"

" Anh giúp tôi chút được không, tôi dẫn bạn gái đi dạo phổ, mong các anh nể mặt." Nam tử kia chỉ bên lề đường, trong chiếc xe Porsche Cayenne trắng là mỹ nữ đẹp như búp bê sứ:

Thái độ người ta khách khí, hơn nữa chẳng phải chuyện gì to tát, Cảnh Bảo Lỗi là chàng trai tốt tính, đang định nói thì Cừu Địch lần nữa hung dữ cản lời:" Thưa anh, thể diện của anh chỉ đáng giá 100 thôi à, với lại 100 thì chúng tôi chia thế nào? Xé ra làm ba sao, đừng lừa chúng tôi."

Bên này ổn ào, người đi lại trên vỉa hè chú ý rồi, nam nhân kia tay cầm tiền cứng lại trên không, hắn có chút tức giận lẫn khinh bỉ, rút chiếc ví GUCCI hàng hiệu ra, liền một lúc rút bảy tám tờ tiền đỏ rực, ném thẳng vào trong xe, lần này không còn lịch sự nữa:" Đủ chia chưa?"

"Tránh đường, tránh đường!" Cừu Địch thò đầu ra ngoài cửa sổ hô to, mắt đồng thời liếc vào trong cửa hàng xa xỉ, đau dạ dày, Tiêu Quảng Bằng không thèm ngó ra ngoài một cái, tên đó sao mua đồ chăm chú như thế:

Cảm giác như đang đối phó với tên phổi bò giống Bao Tiểu Tam vậy, Cừu Địch bất lực nổ máy, lái xe lùi khỏi chỗ đỗ, rời đi. Đi được một đoạn không xa nhìn lại cả dãy xe đắt tiền mới hiểu ra, dưới hành lang đá cẩm thạch kia, không cái xe nào không gấp năm gấp lần cái xe họ đang đi.

Đây là con phố thương nghiệp phồn hoa nhất Hàng Châu, hai bên đều là cửa hàng cao cấp, rõ ràng là không thích hợp cho để chiếc xe rẻ tiền xuất hiện. Nhìn hè phố ông chủ bụng bự nhiều như chó, giai nhân qua lại đông như gà.

" Bảo sao người ta gõ cửa xe chúng ta muốn nhường chỗ." Cảnh Bảo Lỗi tặc lưỡi, nam tử kia tuy khách khí, song rõ ràng là bắt nạt người nghèo, kiểu lịch sự của hắn không khác gì một sự bố thí, chợt phát hiện Cừu Địch có vẻ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đẩy y một cái:" Cừu Địch làm sao thế?"

" À ... không có gì ... chẳng qua đang nghĩ, tôi kiếm chỗ để xe trống tới chiếm chỗ, có khi bán được vài đồng nữa." Cừu Địch cười có chút tự trào, có chút chua chát, không ngờ gặp phải loại chuyện này, cuộc sống người có tiền thực sự có những điều bọn họ vắt óc nghĩ không ra:

Cuộc sống ấy quá xa cách với y, đây không đơn thuần là chuyện kiếm được công việc tốt, lương tháng vài vạn có thể thay đổi được.

Đời này, coi như mình khỏi hi vọng gì rồi!

Cảnh Bảo Lỗi nghi ngờ Cừu Địch không nói thật, vừa rồi phản ứng của y cũng có gì đó bất thường, hắn không chỉ một lần thấy Cừu Địch thất thần như thế, cảm giác như trông cảnh nhớ người vậy, theo suy đoán, tám phần nguyên nhân là do cô gái nào đó rồi. Người bạn này rõ ràng còn nhiều bí mật, chẳng hề phóng khoáng như bệ ngoài.

" 900 đồng, được 900 đồng, ba người, vừa vặn chia, sao tao lại thích sự cố chấp của bọn nhà giàu như thế chứ." Bao Tiểu Tam vừa nhặt tiền xong ngồi dậy hô to báo thành quả, nhanh chóng chia tiền, đút túi hai người bạn, động tác mau lẹ, đột nhiên hắn chỉ tay:" Ê, ê kìa!"

Thì ra là Tiêu Quảng Bằng vừa sách túi lớn túi nhỏ từ trong cửa hiệu xa xỉ phầm đi ra.

Cừu Địch xoay vô lăng, vòng qua lối cho người đi bộ, lái tới chỗ để xe của Tiêu Quảng Bằng. Trong xe, Cảnh Bảo Lỗi thò ống kính ra chụp ảnh, hành động trắng trợn lộ liễu, nhưng còn cách nào khác đầu, diễn thô thiển chút, không người anh em đầu óc chậm chạp kia không phát hiện ra.

" Thôi xong rồi, thằng đó hoàn toàn không để ý tới chúng ta." Đến Bao Tiểu Tam cũng bất lực:

Tiêu Quảng Bằng đã cúi đầu bước đi, chẳng biết là nghĩ cái gì. Khi xe sắp lướt qua hắn, vào giây phút cuối cùng Cừu Địch thình lình dậm chân ga, chiếc xe tăng tốc bất ngờ, rồ một cái phóng đi. Tiêu Quảng Bằng giật mình quay đầu, nhìn thấy một người thu máy ảnh vào, hắn có cảm giác quen thuộc đến lạ. Ngay lập tức Tiêu Quảng Bằng vội vàng móc kìa khóa, mở cửa lên xe, nổ máy đuổi theo.

Không phải hắn nhận ra người mà là xe, đó là xe thương vụ của công ty, nhớ lại thì hình như hôm nay thấy không chỉ một lần rồi.

Rẽ trái ngoặt phải, khi nhanh khi chậm, Cừu Địch cố ý lái xe rất khó chịu, đang đi chậm, bất thình lình lại tăng tốc chạy mất, làm xe phía sau nổi khùng, vượt qua cả đèn đỏ. Tiêu Quảng Bằng phát huy ưu thế của xe đắt tiền, phóng vượt mặt chiếc xe thương vụ, quan sát bằng kính chiếu hậu.

Bị người ta theo dõi chẳng phải là chuyện hay ho gì, đoán chừng Tiêu Quảng Bằng khùng rồi, hắn xoay ngang xe chắn đường, ép chiếc xe thương vụ phải dừng lại.

Mở cửa xe, đi xuống, ba người vừa lộ diện thì Tiêu Quảng Bằng giơ di động lên, chụp liền mấy phát liền, tay chỉ mặt cả ba:" Tôi nhận ra rồi, tôi biết ba người các cậu."

" À vâng, tôi cũng biết anh, hôm trước họp, có gặp anh rồi." Cừu Địch cười giả lả:

" Đi theo tôi làm cái gì?" Tiêu Quảng Bằng quát:

Câu này ông anh nên hỏi ba tiếng trước mới đúng, dầu sao cũng nhận ra rồi, Cừu Địch thầm tha thứ cho hắn, nghiêm mặt đáp:" Không làm gì cả!"

" Không làm cái gì hết!" Bao Tiểu Tam nhấn mạnh:

" Nói láo, các cậu chụp ảnh tôi, chụp trộm, chính cậu chụp." Tiêu Quảng Bằng chỉ Cảnh Bảo Lỗi: " Đưa máy ảnh đây cho tôi."
Bình Luận (0)
Comment