Chương 80: Mượn uy đem đi dọa. (6)
Chương 80: Mượn uy đem đi dọa. (6)
" Tôi chụp ảnh đường phố, chẳng lẽ phạm pháp à? Anh quyền gì mà đòi xem máy ảnh của tôi, đây là hành vi phạm pháp, cưỡng đoạt tài sản của người khác, tin tôi gọi cảnh sát không." Cảnh Bảo Lỗi xì một tiếng, vờ vịt mấy tiếng mới bị phát hiện, hắn mới là bên phải nổi giận ấy:
" Chúng tôi chỉ hứng thú với mỹ nữ, không hứng thú với anh, chụp anh làm cái gì chứ?" Cừu Địch không coi ai ra gì:
Ái dà, không ngờ diễn quá hỏng mất rồi, anh chàng công tử bột đối phó không nổi mấy tên lưu manh đường phố, đứng đực mặt ra đó, không biết làm sao. Nói không chừng người ta tin mình đi chụp ảnh gái thì hỏng, Cừu Địch đánh mắt cho Bao Tiểu Tam.
Bao Tiểu Tam đóng vai thằng ngốc, luống cuống nói:" Ông chủ Tiêu, đây là hành vi cá nhân của chúng tôi, không liên quan gì tới công ty ... Chúng tôi chỉ đi dạo phố, tình cờ gặp được anh, có chỗ nào mạo phạm, mong anh ... Ờ, rộng miệng ... bỏ quá cho? Đúng không nhỉ?"
Cảnh Bảo Lỗi tức giận đính chính:" Rộng lượng bỏ quá cho ... Rộng miệng cái gì mà rộng miệng, có thế cũng nói không nên hồn."
" Ê, ê, mày vừa phải thôi nhé, không phải ở trước mặt ông chủ Tiêu là tao đánh đấy." Bao Tiểu Tam giơ tay lên:
" Xin lỗi, xin lỗi ông chủ Tiêu, vậy chúng tôi xin phép ..." Cừu Địch chỉ xe, muốn đi:
" Chậm đã ..." Tiêu Quảng Bằng đầu óc chậm chạp chút, song rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, chặn ba người lại, mắt đánh giá cả ba, vừa nói vừa gật gù:" Tôi hiểu rồi, hiểu rồi ... Chị tôi bảo các cậu làm chứ gì?"
" Dứt khoát không phải." Cừu Địch hoảng loạn phủ nhận:
" Không tin anh gọi điện thoại hỏi giám đốc Tiêu, cô ấy nhất định cực lực phủ nhận." Cảnh Bảo Lỗ bổ xung:
" Anh đừng hỏi nữa, có đánh chết chúng tôi cũng không nói đâu." Với Bao Tiểu Tam, câu này là thuận miệng nhất:
Ba người họ càng ra sức phủ nhận thì Tiêu Quảng Bằng càng nghi ngờ, người càng ngứa ngáy, vệ sĩ của Tiêu Lăng Nhạn, lai lịch lại bất minh, lại còn bám theo hắn một thời gian dài, chắc chắn không có gì hay ho hết. Sự kiện công ty có gián điệp xảy ra thời gian trước còn chưa qua đi, bây giờ là giai đoạn hết sức khả nghi, nói không chừng chị họ hoài nghi người nhà. Tiêu Quảng Bằng tức lắm, nhưng mà hắn cao chưa tới mét bảy, làm gì được mấy đại hán phương bắc chứ.
Khi Cừu Địch sắp lên xe, Tiêu Quảng Bằng đuổi theo, ấn cửa xe lại. Cừu Địch gượng gạo nói:" Ông chủ Tiêu, anh làm khó mấy vệ sĩ chúng tôi làm gì chứ?"
" Tôi không làm khó cậu, nhưng làm người không thể vô sỉ như thế, chị ấy là chị họ tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau đấy." Tiêu Quảng Bằng uất ức:
" Thực sự là không liên quan tới giám đốc Tiêu mà, sao anh cứ không tin nhỉ?" Cừu Địch mở cửa xe, lờ hắn đi, đù sao cũng xong việc rồi, không cần chuốc thêm rắc rối:
" Không tin anh cứ hỏi cô ấy, chúng tôi đi dạo chơi, cô ấy không biết gì hết." Bao Tiểu Tam tự động thêm lời thoại:
Cảnh Bảo Lỗi vội kéo hắn lên xe, Cừu Địch phóng xe đi ngay, chàng công tử bột vẫn đứng đờ đẫn giữa đường.
Bao Tiểu Tam quay đầu nhìn lại, rất không hài lòng:" Thằng ngốc đó, sao không bỏ tiền mua chuộc chúng ta."
" Xem ra hắn chưa ra ngoài xã hội lăn lộn, nên không hiểu." Cừu Địch phán đoán:
" Tôi thấy hắn không giống gián điệp." Cảnh Bảo Lỗi đánh giá, một người có phần hiền lành, thật thà, không được thông minh lắm, rõ ràng khác xa một gián điệp:
" Kệ hắn có giống hay không, chúng ta cứ quấy nhiễu thêm vài người nữa, để bọn họ biết mình bị hoài nghi là được, tôi không tin chính chủ không có chút áp lực nào khi bị lởn vởn xung quanh." Cừu Địch nắm chặt tay lái phóng lên đường cao tốc quay về trấn Lâm Hải nhắm vào mục tiêu kế tiếp, tiếp tục hành trình quấy nhiễu:
Xem ra vì tên gián điệp kia, không ai được sống yên lành rồi. ... ... ...
"Thầy, ăn cơm thôi ... lại vừa hâm nóng đấy ạ."
Một người mặc đồng phục nhân viên của Đồng Minh bê hộp cơm có lớp cách nhiệt đặt lên trên bàn làm việc gọi.
Tiêu Vân Phi đang đeo kính phóng đại, dùng biện pháp thủ công chế tác chiếc kích mắt thuận miệng "ừ" một tiếng, vẫn tiếp tục công việc. Bên cạnh ông ta là mấy người đồ đệ, dùng ánh mắt ngưỡng mộ quan sát, những chế phẩm thủ công đặt làm này, một cái ít nhất cũng phải giá cả vạn.
Cơ bản thì thợ có thể làm đồ thủ công cao cấp bây giờ tuyệt tích rồi, thợ thời buổi này thực chất chỉ là công nhân thao tác máy, cũng chỉ trong tay một người thợ già như Tiêu Vân Phi mới có thể dựa vào mỗi loại vật liệu tạo ra những chiếc kính có hoa văn khác nhau, không như sản phẩm khuôn đúc, cái nào cũng như cái nào.
" Làm thủ công phải tí mỉ, có tỉ mỉ cùng kiên nhẫn, cho dù là người ngốc tới mấy cũng có thể làm ra món đồ hoàn mỹ. Sư phụ tôi năm xưa dạy tôi cũng chê tôi ngốc, có điều ông ấy nói, không sợ thợ ngốc, chỉ sợ thợ lười ... Chỉ cần không lười, tài nghệ khó tới mấy cũng có ngày học được."
" Thợ điêu khắc ngoài tỉ mỉ và kiên nhẫn còn hiểu được vật liệu của mình, phải thuận theo vật liệu, chứ không phải điêu khắc theo ý mình. Thực ra để hiểu vật liễu vẫn là cần kiên nhẫn bền bỉ. Kiên nhẫn, phải thật kiên nhẫn, nhớ lại mắt kính đầu tiên của nhân loại chính là mài thủ công thủy tinh mà ra, các cậu tưởng tượng cần có sự kiên nhẫn lớn cỡ nào."
" Đừng xem thường loại kỹ thuật này, dù phát triển thêm mấy chục năm nữa, máy móc có tiến bộ gấp trăm lần hiện nay, cũng không thay đổi được tâm lý hoài niệm của con người. Càng hiện đại hóa, nghề kỹ thuật càng cao giá, có nghề trong tay, đi khắp thiên hạ. Chân lý đó không bao giờ thay đổi"
Ông gia dừng công việc nhìn ngắm sản phẩm mình vừa mới làm ra, nếp nhăn trên mặt cũng như giãn ra vài phần, rời bàn làm việc, mắt kính đã thánh hình, chất liệu bán trong suốt, dưới ánh đèn như có lớp sóng lưu chuyển bên trong, đây thực là một món đồ độc nhất vô nhị.
Trong tiếng khen ngợi tấm tắc của đám đồ đệ, có người đưa tới hộp cơm, Tiêu Vân Phi nhận lấy, thong thả ăn từng miếng một, thi thoảng giải thích nghi vấn của bọn họ.
Trong phòng công tác, tiếng nói cười không dứt, bầu không khí cực tốt.