Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 247 - Chương 81: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (7)

Chương 81: Mượn uy đem đi dọa. (7) Chương 81: Mượn uy đem đi dọa. (7)

Cùng lúc ấy ngoài phòng công tác của Tiêu Vân Phi, đám Cừu Địch về tới nơi này lúc gần 4 giờ chiều, ghé vào cửa sổ nhìn trộm thời gian dài không vui nổi, y cũng nghe thấy những lời Tiêu Vân Phi dạy bảo đồ đệ, lòng càng khó xử hơn, thực sự không muốn quấy nhiễu một ông già như thế.

Cảnh Bảo Lỗi nói thầm bên tai Cừu Địch:" Tiêu Vân Thanh, Tiêu Vân Phi, Tiêu Hiểu Huy, ba người họ là anh em con chú con bác, Tiêu Vân Phi xếp thứ hai trong họ, xuất thân công nhân, tỉ lệ cổ phần ở Đồng Minh là 19%, xưởng khuôn đúc trước nay luôn do ông ta phụ trách, uy vọng cực lớn."

" Ông già này ấy hả ... Trông chẳng giống phú ông gì cả." Bao Tiểu Tam có đôi phần nghi ngờ, vì ông già đó thực sự khác tưởng tượng của hắn quá xa, người mặc bộ đồ lao động màu xanh, lại còn là loại cũ sờn rồi, mặt nhăn nheo, tóc bạc trắng, nhìn thế nào cũng giống giai cấp bị bóc lột cả đời:

" Đúng là không giống lắm thật." Cừu Địch thấy trong bụng không thoải mái chút nào, cha thì một hộp cơm, một chai nước lọc, còn con thì đi xe đắt tiền, ra vào cửa hiệu xa xỉ phẩm tiêu tiền như nước, một thì trông giống ông già trí tuệ, một là tên công tử đần đụt, lẩm bẩm:" Nếu mà người giàu đều sống như thế này thì tôi sẽ không còn chút tâm lý thù ghét người giàu nữa."

" Bất kể nói thế nào thì những người sáng nghiệp đời đầu luôn có phẩm chất khiến người ta kính phục." Cảnh Bảo Lỗi tán thành, song lại chép miệng:" Cơ mà đời tiếp theo thì khó mà nói được."

" Ừ, lửa với ngựa sinh ra la, đời sau chắc chắn tệ hơn đời trước thôi."

Bao Tiểu Tam nghe Cừu Địch nói, chẳng hiểu trong cái đầu thần kỳ của hắn nghĩ tới cái gì mà bất ngờ cười khành khạch. Hắn vừa cười một cái liền kinh động người trong phòng, có người thò đầu ra nhìn, hôm nay là ngày nghỉ, xưởng khuôn đúc không giống nhà máy mắt kinh làm ba ca một ngày, nơi này nghỉ ngơi bình thường, trừ thầy trò bọn họ ra, sao còn có người khác tới đây?

Tiêu Vân Phi thấy mấy cái đầu bên ngoài quen quen, vẫy tay bảo người gọi vào.

" Các cậu là ..."

" Chúng tôi là vệ sĩ của tổng giám đốc Tiêu ... Bác Tiêu, chúng tôi từng gặp bác rồi, trong cuộc họp hôm kia đó." Cừu Địch nhắc:

" À, đầu óc tôi chán quá." Tiêu Vân Phi còn chút ấn tượng với ba chàng trai hai cao một thấp này, chủ yếu là vì anh chàng có ngoại hình khá đặc sắc kia, hiếu kỳ hỏi:" Các cậu tới đây làm gì thế ... À, tôi nhớ ra rồi, Tiểu Nhạn muốn tôi làm cái kính bằng đá hả?"

Cừu Địch vốn định bịa bừa ứng phó, ánh mắt dừng ở hộp cơm của ông già, rất bình thường, là suất cơm tiêu chuẩn của nhà ăn công ty. Ở trước mặt ông già như vậy, Cừu Địch không khua môi múa mép được, chỉ ầm ừ trong miệng.

" Ừ, biết rồi, con bé đó cứ thích phô trương." Tiêu Vân Phi bê hộp cơm thong thả ăn tiếp:

Ba chàng trai lúng túng đứng đó, tiếp tụ ánh mắt nghi ngờ của đám đồ đệ Tiêu Vân Phi, đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Bao Tiểu Tam kéo kéo tay Cừu Địch, Cừu Địch đánh mắt cho Cảnh Bảo Lỗi, giờ đi cũng không được, ở cũng không xong, người ta nói chuyện thì nghe không hiểu, muốn xen mồm vào cũng không có cơ hội. Đang xấu hổ đứng trơ ra đó thì có người quen tới, chính là Tiêu Quảng Bằng từ thành phố về, lái xe vào tận sân nhà máy, xuống xe một cái là chạy ngay vào xưởng. Vừa mới thấy Tiêu Quảng Thành, ba người Cừu Địch co người vào một góc.

" Cha, cha!" Tiêu Quảng Thành gấp giọng gọi:

" Làm sao thế, con suốt ngày cứ vội vàng hấp tấp!" Tiêu Quảng Thành cau mày không vui:

" Cha, hôm nay con lên thành phố, có người theo dõi con."

" Cái gì, ai theo dõi!"

Tiêu Quảng Bằng định đáp thì nhìn thấy ba người kia, đầu hắn như bị đoản mạch, chỉ mặt họ, môi mấp máy nói mãi không ra lời, mất mấy giây mới quay sang ông già:" Cha, chính là bọn chúng đấy ... Này, sao các người chạy tới chỗ cha tôi rồi? Giám thị người khác thành nghiện rồi à? Tôi nói cho các cậu biết, không có cha tôi thì không có Đồng Minh hôm nay đâu, Tiêu Lăng Nhạn thèm cổ phần của cha tôi tới điên rồi à? Các cậu về nói với cô ta, muốn làm gì thì đường hoàng mà làm, lén lút giở trò sau lưng giỏi lắm đấy."

Không ngờ bị tên công tử vô dụng đó mắng cho đỏ rát mặt, tên này chó cậy gần nhà mà, lúc nãy ngoài đường không đánh được phát rắm nào, giờ đứng trước mặt cha hắn, khí thế khác hẳn.

Tiêu Vân Phi sống chừng đó tuổi rồi, hiểu biết không phải chỉ kỹ thuật, đập hộp cơm xuống đất, căm ghét mắng:" Xéo!"

Cừu Địch cúi mặt chạy ngay, hai người kia cũng không chậm, không thấy đám đồ đệ của ông ta mắt tóe lửa rồi à? Tiêu Quảng Bằng hả hê lắm, đang định đổ thêm dầu vào lửa, không ngờ Tiêu Vân Phi rống lớn:" Mày cũng xéo đi, cái tử tế không học, toàn học trò bàng môn từ đạo, cái thứ bại hoại gia phong!"

Tiêu Quản Bằng rõ ràng rất sợ cha, cũng bám theo ba người Cừu Địch chạy mất dép.

Chạy liền một hơi rơi khỏi nhà máy khuôn đúc, ra tới đường rồi Cừu Địch mới nhớ xe còn đỗ ở cổng nhà máy, thế là ba chàng trai trách móc lẫn nhau, rón rén quay lại như trộm. Vừa lên xe một cái là nổ máy chạy không quay đầu, không mặt mũi nào đối diện với ông già quật cường đầy chính khí đó, bất kể nói gì làm gì, cũng khiến bọn họ cảm thấy bản thân ô uế.

Xe lái ra đường Bắc Môn, kiếm chỗ có bóng râm bên đường đỗ lại, mỗi người làm một lon nước ngọt mới hoàn hồn, hôm nay đã lên kế hoạch đi quấy rối cả ngày, bọn họ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống. Nghỉ ngơi một lúc, Bao Tiểu Tam vừa uống trà ô long vừa hỏi:" Còn quấy rối không?"

" Để tao nghĩ đã." Trong tay Cừu Địch cũng là trà ô long:

" Nếu là tao thì tao đi chọn nữ nhân mà quấy rối, ai lại đi quấy rối một ông già chứ, đầu óc mày có vấn đề rồi, giờ xem đi, đụng đầu vào tường rồi đấy." Bao Tiểu Tam trách móc:

Cảnh Bảo Lỗi thì chọn nước áp:" Xem chừng Tiêu Vân Phi cũng chẳng ưa gì đứa con này."

" Chứ còn sao, cậu mà có đứa con như thế thì cậu cũng hận không thể bóp chết nó thôi." Cừu Địch hừ mũi:
Bình Luận (0)
Comment