Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 248 - Chương 82: Mượn Uy Đem Đi Dọa. (8)

Chương 82: Mượn uy đem đi dọa. (8) Chương 82: Mượn uy đem đi dọa. (8)

Câu này không biết đụng chạm gì đó tới Cảnh Bảo Lỗi, làm hắn không thoải mái, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng. Bao Tiểu Tam nhảy vào chen ngang:" Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là có người cha tốt là được rồi . . Ài, chúng ta mà có người cha tốt như thế có phải tốt không, chỉ biết ăn cơm rau để dành tiền cho con trai tiêu xài phung phí."

Cừu Địch cười vỗ vai Bao Tiểu Tam, càng tiếp xúc nhiều với người của Đồng Minh càng hiểu ra, cả giác nghiệp lớn như vậy không có người để kế thừa, dù là ai cũng nỗi đau thầm kín, ngẫm nghĩ nói:" Các cậu nói xem, chúng ta thử nghĩ theo con cách âm u nhất ... Liệu có thể chẳng có tên gián điệp nào cả, toàn là đám anh em thân thích bọn họ chơi xấu nhau nên giở trò không?"

Hai người trầm ngâm, về lý thuyết mà nói thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng mà ít nhất mấy người đã gặp có vẻ không giống, như Tiêu Quảng Bằng thì có khả năng nhưng không cần thiết, tiêu tiền của cha hắn cho thoải mái, tội gì đi trộm kỹ thuật bán cho nó khổ? Tiêu Vân Phi càng không thể, sống đơn giản tới mức đó có thêm tiền làm gì, để ăn cơm với rau xanh rồi? Hơn nữa tuổi còn cả đống nữa, còn tha thiết cái gì mà giành giật tranh đấu.

" Cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, tục ngữ nói anh em như thể tay chân, cho nên mới có cách nói, thủ túc tương tàn. Hơn nữa càng tìm hiểu càng thấy chuyện của Đồng Minh giống nổi bộ giở trò, nếu không với sự đề phòng trong tòa nhà kỹ thuật, dù FBI tới trộm tài liệu cũng không thể nào làm một cảnh âm thầm, không để lại một chút dấu tích nào như thế." Cừu Địch nói như kiểu tán gẫu không quá nghiêm túc:

Cảnh Bảo Lỗi cau mày không thoải mái:" Sao tôi nghe như cậu chỉ mong trong nhà bọn họ xảy ra chuyện thế nhỉ?"

" Thế mày thử nói xem FBI cũng không trộm được thì kỹ thuật bị lấy mất thế nào?" Bao Tiểu Tam hỏi Cừu Địch:

" Chẳng phải quá rõ ràng à, một cổ đông nào đó tìm người hợp tác trong phòng kỹ thuật, một tên trộm, một tên bán, thần không biết quỷ không hay lấy đi. Lúc ấy à, tra thế nào, tra ra cũng là ra người nhà mình." Cừu Địch nhún vai:

" May cậu không phải là cổ đông đấy, ai mà hợp tức với cậu làm ăn thì tha hồ thảm ... Có kiểu tự phá nhà mình như thế không?" Cảnh Bảo Lỗi nói chung là vẫn không tin khả năng người trong nhà giở trò, chỉ coi tâm tư Cừu Địch quá u ám mà, nhưng mà phải thừa nhận gia tặc khó phòng, nếu đúng là người trong nhà thì có nhiều cách lắm:

" Thì Cừu Địch nó chỉ ví dụ thôi mà, nói chẳng có sai, làm ra sản phẩm thì phải chia lợi nhuận cho cổ đông, nếu như trộm lấy kỹ thuật, bất kể là tự làm hay là đem bán thì tiền vào cả túi mình, chẳng phải tốt hơn sao?" Bao Tiểu Tam cũng vẫn theo đuổi ý nghĩ vu vơ cùng Cừu Địch:

Cừu Địch tiếp tục phát huy trí tưởng tượng:" Đấy, ý tao chính là vậy, nếu là tao thì tao lập cái công ty bên ngoài, đem kỹ thuật trộm ra cho công ty đó, thế là một mình ăn sạch ..."

" Được rồi, hai cậu đừng so xem ai vô sỉ hơn nữa, một chín một mười cả, uống nhanh lên, sau đó cần quấy rối thì quấy rối, quấy rối xong thì về nhà." Cảnh Bảo Lỗi ném chai nước ngọt vào thùng rác, bực mình nói:

Cửu Địch và Bao Tiểu Tam đều không phát hiện ra, tâm tình Cảnh Bảo Lỗi chẳng biết từ lúc nào trở nên vô cùng tồi tệ.

Kế quạch quấy rối không đạt được hiệu quả như dự liệu, vốn ban đầu tính, bất thình lình có chuyện các cổ đông bị theo dõi, thế nào cũng có kẻ chột dạ, chắc chắn sẽ lộ ra manh mối nào đó, cho dù là gọi một cú điện thoại cảnh báo ai đó chẳng hạn.

Cơ mà không có gì hết, ít nhất thì Quản Thiên Kiều không phát hiện ra. Điện thoại của Tiêu Kính Khoan cứ bận rộn suốt, nhưng số điện thoại liên hệ toàn trong danh sách nhà cung ứng của Đồng Minh, đó là một phần trong nghiệp vụ của hắn mà. Sau khi phát hiện bị đám Cừu Địch theo dõi, hắn không liên hệ với số lạ nào.

Tiêu Quảng Bằng càng kỳ hơn, chỉ có một cuộc điện thoại là gọi về nhà, tám phần là cáo trạng với cha mình, hai người có hoài nghi lớn được chọn làm mục tiêu quấy rối đầu tiên, thoáng cái hiềm nghi giảm đi rất nhiều.

" Cũng phải, từ góc độ kinh tế mà nói, Tiêu Kính Khoan đúng là có khả năng thành kẻ lộ bí mật, rõ ràng đây là chuyện khiến hắn thu lợi ích kinh tế lớn. Nhưng đổi góc độ khác mà nói, hắn lại không thể, vì một lần phạm tội, hắn sẽ mất đi tất cả những gì đang có, tính tới lợi ích thu về trong tương lai vẫn hơn lợi ích tiết lộ bí mật, bí mật phải lớn cỡ nào để hắn mang mức lương trăm vạn mỗi năm ra mạo hiểm."

Tạ Kỷ Phong vừa đi lại vừa xem loạt ảnh về Tiêu Kính Khoan mà đám Cừu Địch mới chụp được chuyển về, khi máy chiếu xuất hiện hình ảnh Tiêu Quảng Bằng trong chiếc xe đắt tiền thì hắn càng lắc đầu:" Người này không thể nào, hắn nằm trên đống tài phú để phung phí cả đời, nếu hắn có chí hướng vươn lên ở Đồng Minh, hay là lập ra một cái Đồng Minh thứ hai thì đã chẳng thành bộ dạng thế này, chỉ là một tên công tử bột bất tài thôi."

Bộ dạng gì, chính là cái cảnh hai tay xách gần chục túi đồ xa xỉ phẩm. Đường Anh trông cảnh đó có chút buồn cười, sao mà giống đám chị em đi mua sắm thế, song không thể không thừa nhận, đó là cuộc sống đại đa số khao khát, trong đó có cô.

" Tiêu Vân Phi thì khỏi nói nữa ..." Tạ Kỳ Phong nhìn cảnh ông già vào ngày nghỉ vẫn cặm cụi ở chỗ làm, xung quanh cả đám đồ đệ, với số tiền tài của ông ta, đáng lẽ sớm nghỉ ngơi cả chục năm trước rồi:

" Với người sáng nghiệp thế hệ đầu tiên, sản nghiệp không khác gì con cái, chỉ có chăm lo bảo vệ, sao có khả năng tự hủy nó? Nhưng mà nói không chừng, người cố chấp lớn trong tính cách, rất có khả năng vì một chuyện nào đó mà đi vào ngõ cụt, từ đó làm ra chuyện người khác không thể tưởng tượng được."

" Chờ chút ... Mấy tên chết tiệt kia vẫn đang quấy rối ... Đấy, có tin tức rồi." Quản Thiên Kiều ngồi sau máy vi tính cung cấp thông tin mới nhất:
Bình Luận (0)
Comment