Chương 83: Chân tướng vốn hoang đường! (1)
Chương 83: Chân tướng vốn hoang đường! (1)
Trời đã tối rồi, tính ra ba người Cừu Địch sáng sớm xuất phát từ trấn Lâm Hải tới nay là hơn 12 tiếng, suốt thời gian đó chạy đi chạy lại gặp đủ thứ chuyện, một ngày như vậy xem như bận rộn lắm rồi, không ngờ mấy tên đó càng chơi càng hăng, mục tiêu nhắm tới kế tiếp là Tiêu Hiểu Huy.
Thông tin được chuyển tới máy vi tính Quản Thiên Kiều là một video, thời gian tới tận mười mấy phút, vừa mở ra một cái, ba người đều tròn xoe mắt.
Lần này mới thực sự là đặc sắc, Tiêu Hiểu Huy đang quát tháo gì đó ở trong một nhà hàng sang trọng, mấy người kéo ông ta đi, ấy vậy mà không kéo nổi. Xung quanh thì nhốn nháo, có mấy nhân viên nhà hàng dáng vẻ sắp khóc tới nơi không rõ xảy ra chuyển gì mà giám đốc Tiêu nổi nóng đến thế ... Đến khi nghe một lúc nhận ra, chẳng qua là ông già này say rượu, đang chửi cả thế giới, ngôn từ cực kỳ chợ búa vô văn hóa, người bị chửi dữ nhất là bạn nhậu đi cùng, mặt đỏ tía tai tay siết chặt cố kìm nén không xông tới đấm vào mặt ông ta.
" Ha ha ha, bảo sao Tiêu Lăng Nhạn phải kiêng kỵ đám thân thích như thế, cả cái nhà này toàn là trò hề, nếu biết chuyện cô ấy làm, có khi là xách chai rượu tới nhà chửi ..." Tạ Kỳ Phong cười nói, giờ hắn hiểu phần nào câu nói của Quản Thiên Kiều rồi, ba tên kia càng tìm càng chệch quỹ đạo, kẻ đáng nghi thì ít mà trò cười thì nhiều:
Lại nói ba người Cừu Địch dựa theo định vị tìm được Tiêu Hiểu Huy, còn chưa kịp nghĩ cách tiếp cận thì người ta đã tự ra rồi. Hình như là đi ăn nhậu cùng với mấy người bạn rồi uống say, sau đó phát sinh chuyện không vui với người cùng bàn, Tiêu Hiểu Huy ỷ mình lắm tiền không nể nang ai, chửi suốt từ nhà hàng chửi ra tới ngoài đường, đến tận khi cảnh sát 110 tới mới đem vị danh nhân trấn Lâm Hải đó về nhà.
Chạy lòng vòng cả ngày rồi, ba người quyết định không tiếp tục ăn bánh mỳ với nước ngọt nữa, kiếm một cái quán mỳ thịt bò Lan Châu, mỗi người ăn một bán to, vừa ăn vừa bàn bạc mục tiêu tiếp theo.
Theo lý luận mà nói hai người ở gần với bí mật kỹ thuật nhất là khả nghi nhất, đó chính là Chúc Sĩ Bình và Chu Chân Y, chưa kể tên mặt trắng Chúc Sĩ Bình vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi liên quan chuyện Đường Anh bị bắt, Bao Tiểu Tam vỗ bàn quyết định, tra thằng mặt trắng trước.
Dựa theo tín hiệu cho thấy, dù là ngày nghỉ vậy mà hai người này vẫn tăng ca ở chỗ làm, bọn họ tới tòa nhà kỹ thuật, bảo an không dám ngăn cản, nhưng mà muốn lên tầng trên thì căn bản là không ai cho phép. Đợi khi hai người kia hay tin xuống lầu gặp đám Cừu Địch, Cừu Địch lần nữa mang danh nghĩa Tiêu Lăng Nhạn ra dùng, ai ngờ Chúc Sĩ Bình rút ngay di động ra gọi cho Tiêu Lăng Nhạn.
Có điều chưa đợi hắn nói chuyện xong thì ba người kia đã chạy mất.
Tiêu Lăng Nhạn lúc đó ở trong điện thoại nói:" Ba cái tên đó làm việc thiếu suy nghĩ, kệ bọn họ, tôi muốn thử tình hình an ninh của các nơi thôi, bây giờ biết rồi."
Thôi vậy, mặc dù Chúc Sĩ Bình và Chu Chân Y trong bụng đấy nghi vấn, nhưng Tiêu Lăng Nhạn đã nói như vậy, bọn họ chỉ đành bỏ qua, quay về phòng làm việc.
Người ta chăm chỉ làm việc như vậy, thực sự là không bới móc gì được hết, cơ mà Cừu Địch ở trên xe lại nói khác:" Cái bọn càng tẩm ngẩm tầm ngầm thì càng gian, tôi thấy hai người này có vấn đề."
" Người làm kỹ thuật ai chẳng ít nói, ít ra ngoài, có gì đặc biệt đâu." Cảnh Bảo Lỗi thấy Cừu Địch toàn nghĩ quá:
" Nhưng bọn họ có động cơ, thậm chí bọn họ chẳng cần ăn trộm, kỹ thuật đều ở trong đầu họ, chẳng may không phải trộm từ trong máy vi tính ra mà lấy từ trong đầu ra thì sao."
" Thực sự không thể nói chuyện với cậu được mà, nếu như cậu làm việc ở cái nhà máy mười mấy năm, mỗi năm kiếm cả trăm vạn rồi, cậu còn muốn vì chút tiền bán bí mật để đối diện với nguy cơ vào tù sao? Chúc Sĩ Bình còn là người được Tiêu Vân Thanh tới tận Nhật Bản mời về đấy, có ơn tri ngộ. Chu Chân Y càng khỏi cần nói, đưa cả nhà tới đây an cư lạc nghiệp, ông ta mạo hiểm làm gì ... Chưa kể nghe nói Tiêu Lăng Nhạn theo đuổi Chúc Sĩ Bình."
" Hả?" Bao Tiểu Tam nhảy vào câu chuyện:" Vậy thì cưới về không phải ngủ với vợ, mà là ngủ với đống tiền đây, thực sự không nhìn ra mà ... Ê Cừu Địch, có phải mày ghen tỵ với Chúc Sĩ Bình nên nghi ngờ người ta không? Người ta cưới phú bà là xong thèm vào chút tiền kia."
Cừu Địch khịt mũi:" Hai người họ chẳng khác nào Trương Phi cưới Điêu Thuyền, Chung Vô Diệm theo đuổi Tống Ngọc, chẳng thể nào phát sinh được câu chuyện lãng mạn, tao chẳng thấy ăn nhập gì."
" Đừng nói vậy Tiêu Lăng Nhạn cũng đâu xấu đến thế, cô ấy cũng có nét mà, nếu ở các nước Âu Mỹ, cô ấy được coi là hấp dẫn đấy." Cảnh Bảo Lỗi bênh vực:
" Cậu không thể phủ nhận thực tế đây là phương đông, Chúc Sĩ Bình trước kia làm việc ở Tokyo, không phải London." Cừu Địch bảo vệ quan điểm:" Không phải tôi chê Tiêu Lăng Nhạn, lấy ví dụ vậy thôi, ở trong nước, so với Chúc Sĩ Bình đúng chuẩn thư sinh mặt trắng, cô ấy yếu thế rõ."
Bao Tiểu Tam suy tư:" Thời Tam Quốc mỹ nữ bị giành qua giật lại, ai lợi hại người đó có! Chúng mày nói xem Trương Phi đã ngủ với Điêu Thuyền chưa?"
Té ra hắn nãy giờ nghĩ chuyện này à? Cừu Địch chẳng ngạc nhiên, nghiêm túc nói:" Theo các sử gia khảo chứng thì ... ngủ rồi!"
8 giờ tối rồi, ba người cũng rảnh rang, chẳng muốn quay về biệt thự của Tiêu gia, vừa đi vừa tán gẫu linh tinh, nhân tiện nói tới nữ nhân, bọn họ nhớ ra mục tiêu quấy rối còn lại là nữ, Ngô Hiểu Tuyền.
" Xinh đẹp không?" Bao Tiểu Tam chỉ quan tâm có thế:
Cảnh Bảo Lỗi trả lời:" Cũng bình thường thôi, Tiêu gia bọn họ không có gen mỹ nữ, không sinh ra được bạch phú mỹ. Ngô Hiểu Tuyền tốt nghiệp đại học truyền thông, từng làm việc ở đơn vị tin tức, nhưng mà không có thành tựu gì, cho nên dựa vào thân thích kiếm sống. Được Tiêu Vân Thanh giao cho phụ trách phòng quảng cáo, làm việc ở Đồng Minh đã năm năm, là gái già 31 tuổi rồi, chưa kết hôn."
Cừu Địch kiểm tra định vị, người ta ăn tối ở quán Mỹ thực 99 Lâm Hải, ba người bọn họ không dám tới gần quá mức, dù sao người ta là nữ, lớ ngớ bị người ta hô lên lưu manh gọi cảnh sát thì tha hồ mang tiếng.