Chương 84: Chân tướng vốn hoang đường! (2)
Chương 84: Chân tướng vốn hoang đường! (2)
Tới 9 giờ tối, ba người Cừu Địch ở trên xe bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn mới thấy Ngô Hiểu Tuyền cùng một nam nhân rời quán ăn, nhưng không lên xe của cô ta, mà ngồi chiếc mpv mang biển vùng ngoài, lại còn lái xe rời khỏi trấn Lâm Hải.
Á à, đêm tối thế này còn cùng nam nhân đi đâu? Liệu đây có phải là manh mối không? Nữ nhân này quá đáng nghi rồi, ăn tối gì mà mất tận một tiếng, ăn xong xe thì vứt ở cửa quán ăn rồi chứ thế mà đi, hơn nữa đi không được bao xa thì dừng. Quản Thiên Kiều gửi vị trí vào di động cho Cừu Địch, phía tây trấn Lâm Hải, hướng tới thành phố Hàng Châu, km số 11, rất gần, sát hồ nước, là khu vực dùng làm dải xanh hóa, không phải trục giao thông quan trọng, rất vắng.
Truy đuổi mấy km, thấy vị trí ngày càng gần rồi mà nhìn không thấy cái xe mpv kia đâu, gần đây làm gì có khu dân cư, bọn họ đỗ xe lại bên đường, bốn bề chỉ có bóng đêm tối đen như mực, thứ duy nhất nhìn thấy được lại là bầu trời. Gió thổi cây lay, không khí có chút rùng rợn chẳng khiến Cừu Địch sợ hãi, bỏ xe chui ngay vào rừng cây.
Cảnh Bảo Lỗi gai ốc nổi đầy người, mấy chỗ này ai mà biết có rắn rết gì không, ban ngày xông vào còn phải cẩn thận nữa là đêm tối thế này, hơn nữa hắn có mối lo khác, kéo Cừu Địch lại:" Cậu bất cẩn quá rồi đấy, chẳng may đối phương là gián điệp thật, chẳng may đối phương biết chúng ta bám theo nên cố tình dụ chúng ta ra để xử lý thì sao?"
Bao Tiểu Tam bợp đầu hắn một phát, mắng:" Đầu óc mày có vấn đề rồi à? Một nam một nữ chui vào chỗ tối đen như thế này còn việc gì khác được nữa?"
" Nói nhỏ thôi, rất có thể họ ở gần ngay đây đấy." Cừu Địch nhỏ giọng nhắc:
Cảnh Bảo Lỗi rất khó chịu, hạ thấp giọng phản bác:" Tam Nhi, cậu đừng có chuyện gì cũng dùng nửa thân dưới để suy nghĩ có được không?"
" Mày bớt xàm đi, tao có dùng toàn thân nghĩ cũng thế thôi." Bao Tiểu Tam không phục:
Hai tên oan gia không ai phục ai, chí chóe không ngớt, Cừu Địch chẳng buồn can ngăn, bẻ lấy một cành cây lớn, lăng lẽ đi trước dò đường, đi đêm trong rừng núi với y là chuyện quen thuộc, huống hồ ở chỗ chẳng khác gì công viên này, hoàn toàn không thấy nguy hiềm. Tai dựng lên nghe ngóng bốn phương, mắt cẩn thận quan sát tám hướng, bất thình lình quay lại bịt miệng cả hai, nấp sau cây, rón rén như trộm từ từ tiếp cận con dốc.
Trong bóng tối bọn họ loáng thoáng thấy được bóng cái xe đỗ ở đó, phía đó tối om om, ba người không dám tới gần thêm, lặng lẽ nằm trong bụi cỏ. Cứ nắm như vậy một lúc lâu, trong khung cảnh đất trời lờ mờ nhìn thấy trong xe có ánh sáng yếu ớt hắt ra.
Cảnh Bảo Lỗi bị hắt nước lạnh vào mặt rồi, Bao Tiểu Tam đoán đúng, qua cửa sổ họ nhìn thấy hai bóng người quấn lấy nhau, hôn hít điên cuồng, tiếp đó nữ nhân ngồi dậy, cởi áo ném đi, đồi ngực nhô lên nhòn nhọn, quy mô không tệ. Bọn họ không nghe thấy âm thanh, chỉ thấy hình ảnh, nhưng quá đủ kích thích rồi, cổ khô rang. Lại thêm một lúc nữa, nam nhân ngồi dậy đầu hơi ngả ra sau, còn nữ nhân thì không thây đâu, hẳn là cúi xuống nhờ dạy thổi sáo.
" Chà, chơi kỹ thuật đấy, dân thích dã chiến đúng là toàn có khẩu vị cao, cửa sổ kia mà mở ra nữa thì chuyến đi này quá đáng giá." Bao Tiểu Tam người bừng bừng rạo rực, đẩy vai Cừu Địch:" Đừng mải xem quên việc chứ, chụp đi!"
Cừu Địch hơi do dự, cuối cùng còn chút lương tâm, thu lại thiết bị:" Thôi, để lại cho người ta chút riêng tư, đừng quá bỉ ổi như thế."
Không định chụp thì cũng khỏi xem luôn, bổ béo gì đâu, chỉ tổ bứt rứt hại người, thế là cả ba lại lặng lẽ lui ra, không quấy rầy đôi uyên ương đó.
Bọn họ lái xe về trấn Lâm Hải, lúc này khuya rồi, định ngủ trước rồi tính sau, không ngờ Quản Thiên Kiều cũng chưa ngủ, lại có phát hiện mới, 23 giờ đêm, cô giám sát được con trai của Tiêu Vân Phi, Tiêu Quảng Bằng lặng lẽ rời nhà, tới khu nhà ở Hương Uyển. Ba người bọn họ đành quay đầu xe, đi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Ai ngờ chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu, người gặp Tiêu Quảng Bằng lại chính là Quách Phi Phi, trợ lý của Tiêu Lăng Nhạn, đêm hôm khuya khoắt, bí mật gặp gỡ, không thể trách người ta dùng nửa thân dưới suy nghĩ, Bao Tiểu Tam nói còn theo dõi làm quái gì nữa, về thôi, hai người kia vẫn muốn xác nhận.
Bọn họ có lý do, em gái Quách Phi Phi đó xét dung mạo cũng khá là ưa nhìn, mang nét đẹp đoan trang cổ điển, nhưng mà quá hướng nội, suốt cả ngày lặng lẽ như cái bóng của Tiêu Lăng Nhạn, chẳng nói chẳng cười, cực kỳ vô vị, cả Bao Tiểu Tam còn chẳng muốn trêu ghẹo. Trong khi đó ngược lại, Tiêu Quảng Bằng là tay công tử lông bông vô công rồi nghề, đeo chức ở Đồng Minh chẳng qua chỉ đỡ mang tiếng thất nghiệp mà thôi, hai người đó như đôi đũa lệch.
Khả năng gian tình không phải không có, khả năng âm mưu còn lớn hơn.
Ba người họ vẫy chiếc xe chui bám theo, vì xe công ty bị Tiêu Quảng Bằng biết rồi. Tiêu Quảng Bằng đưa Quách Phi Phi tới một khu dân cư, chẳng bao lâu thì tắt đèn, ném ba anh chàng trong không khí lạnh giá ẩm thấp của phương nam.
" Hai chúng mày tưởng thông minh thế nào, chẳng qua chỉ đến thế, tìm gián điệp cái quái gì, tìm thông dâm thì có. Dùng đầu suy nghĩ còn đếch bằng tao dùng nửa dưới suy nghĩ."
Bao Tiểu Tam trào phúng Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi. Phí công vô ích lại bị thằng khủng trêu chọc, Cừu Địch đầy một bụng tức đánh mắt cho Cảnh Bảo Lỗi, Cảnh Bảo Lỗ sớm ngứa mắt với Bao Tiểu Tam không giúp được gì còn toàn châm chọc, hai người đè hắn xuống đấm đá. Bao Tiểu Tam la hét, thế là căn nhà kia sáng lên, ba người sợ im thít, như thỏ kinh hãi chạy bán sống bán chết ...
Tổng kết thành tích một ngày khá thảm, phát hiện ra Tiêu Kính Khoan nuôi tình nhân bên ngoài, Tiêu Quảng Bằng lén gian díu với trợ lý của Tiêu Lăng Nhạn, Ngô Hiểu Tuyền thì cẩu thả với nam nhân lạ, Tiêu Hiểu Huy già rồi không nên nết, ra ngoài say rượu mất mặt con cháu . . cái nhà này thực sự quá loạn.