Chương 85: Trồng dưa lại được đậu. (1)
Chương 85: Trồng dưa lại được đậu. (1)
" Chỉ thế thôi à?" Quản Thiên Kiều cáu kỉnh hỏi:
" Chỉ thế thôi!" Bảo Tiểu Tam cẩn thận đáp, cô em gái nhỏ ngày nào không hiểu sao ngày càng dữ dằn, càng khiến hắn phải e dè, cảm giác có gì đó không ổn. Mắt Bao Tiểu Tam lại liếc nhìn Đường Anh, sắc mặt cũng không tốt, thế là hắn nổi nóng nói:" Sao thế hả? Tôi từ xa như vậy tới báo cáo, sao mọi người nói chuyện với tôi cứ như với phạm nhân thế? Tôi làm gì sai à?"
" Lười nói chuyện với các anh." Quản Thiên Kiều ấn upload, lưu trữ mấy tấm ảnh, chẳng buồn giải thích:
Đường Anh ở bên thấy gương mặt tội nghiệp của Bao Tiểu Tam thì phì cười, cô sợ Bao Tiểu Tam truy hỏi vội vàng xoay đầu bỏ đi. Vừa ra ngoài thì gặp phải Tạ Kỷ Phong, Tạ Kỷ Phong thấy cô vui vẻ như thế cũng cười vẫy tay, để cô ra ngoài.
Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam mới sáng sớm đã tới biệt thự báo cáo tình hình, ba người họ đã làm một chuyện Quản Thiên Kiều không thể tha thứ, đó là phát hiện Ngô Hiểu Tuyền và một nam nhân xa lạ tiếp xúc ... Vậy mà từ biển số xe, tướng mạo, đều không chụp lại, hai người quay về bị Quản Thiên Kiều vặn hỏi chỉ ấp úng kể được chuyện xe rung, không làm con mèo nhỏ đó nổi đóa mới là lạ.
" Cừu Địch đâu?" Tạ Kỷ Phong kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
Cảnh Bảo Lỗi vội trả lời:" Tiêu Lăng Nhạn đi rèn luyện, gọi cậu ấy đi tập cùng."
Không cần phải nói cũng biết, đoán chừng Tiêu Lăng Nhạn cũng muốn hỏi Cừu Địch kết quả quấy rối của bọn họ, hôm qua bọn họ ầm ĩ quá mà, thế nào chẳng tới tai cô ta.
Ba người lợi dụng chuyện theo dõi, bắt chẹt của Tiêu Kính Khoan mấy nghìn, sau đó mò ra được hai vụ vụng trộm, tiến triển này khiến Tả Kỷ Phong cũng phải dở khóc dở cười. Hắn nghĩ nửa ngày trời không biết phải mở miệng ra làm sao, đả kích tính tích cực của bọn họ thì không thích hợp, nhưng mà cổ vũ à? Đây là chuyện nên cổ vũ sao?
Cảnh Bảo Lỗi biết xấu hổ chứ Bao Tiểu Tam thì không, còn đang ấm ức vì bị Quản Thiên Kiều đối xử lạnh nhạt đây này:" Giám đốc Tạ, chúng tôi vất vả như thế, hôm qua chạy suốt từ sáng sớm tới tối khuya, tiền xăng dầu còn du chúng tôi phải móc túi ra mua ..."
" Được, được các cậu vất vả rồi." Tạ Kỷ Phong xoa dịu hắn:
Quản Thiên Kiều mắng thẳng:" Kêu cái gì, các anh rõ ràng còn kiếm nhiều hơn hẳn số tiền xăng đó."
" Kiếm được tiền là bản lĩnh của bọn anh, nhưng chi tiêu lại không phải là nghĩa vụ." Bao Tiểu Tam cãi, trong lòng hắn cũng có mục tiêu nhỏ, Đồng Minh đã thanh toán tiền kỳ một, nhưng công ty còn chưa phát tiền cho bọn họ, trả lời Quản Thiên Kiều chứ mắt lại nhìn Tạ Kỷ Phong:
Tạ Kỷ Phong thoáng cái hiểu ý hắn, nói:" Tôi biết cậu nghĩ tới khoản tiền kia, tiền mới vào tài khoản công ty, sẽ nhanh chóng phát các cậu. Chuyện lớn như thế, tôi dám nợ thù lao của các cậu không? Chỉ có nhiều hơn ước định chứ không ít hơn đâu."
Bao Tiểu Tam mừng rỡ, thái độ thay đổi tức thì:" Anh nói gì thế, tôi ý gì đâu, giám đốc Tạ lúc nào chẳng trượng nghĩa ..."
Tạ Kỷ Phong vội vàng cắt ngang cái mồm liếng thoắng của hắn, khuyên:" Tam Nhi, tôi phải nhắc cậu chuyện này, cậu đúng là vất vả thật, mọi người ở đây cũng vất vả, Thiên Kiều nửa đêm báo tin cho các cậu, cô ấy cũng có ngủ đâu. Vất vả không phải cái cớ các cậu lấy tiền của người ta, đi ra ngoài tối kỵ là để phát sinh chuyện không cần thiết."
" Chủ quản Đường cẩn thận hết mức vẫn cứ xảy ra chuyện, các cậu không rút kinh nghiệm, chẳng may người ta bẫy các cậu, nhốt vào đồn công an thì ai cứu các cậu đây?"
" Không phải tôi đòi tiền, người ta chủ động đưa mà, sau đó Cừu Địch thuận thế đòi thêm một ít." Bao Tiểu Tam phân bua:
Quản Thiên Kiều khó chịu nhảy vào:" Anh đừng hễ có chuyện là đổ cho Cừu Địch!"
" Thực sự là nó làm, không phải anh mà, anh làm gì có cái bản lĩnh đó." Bao Tiểu Tam ra sức minh oan cho bản thân:
Cảnh Bảo Lỗi biết khôn im re, mắt nhìn Quản Thiên Kiều nghi ngờ, cô nàng này gần đây thiên vị Cừu Địch hơi quá thì phải.
Tạ Kỳ Phong thấy sắp nổ ra tranh cãi vội ngăn chặn:" Được được, không có chuyện gì là tốt, cậu về nhắc Cừu Địch một tiếng, làm việc phải phân rõ chính phụ, đừng để phát sinh rắc rối."
" Vâng, tôi biết rồi." Bao Tiểu Tam nói xong quay sang Quản Thiên Kiều, không hài lòng:" Em biết đầu óc anh không tốt, có chuyện thì phải nói ra, em có giận dỗi cả ngày cũng chỉ làm bản thân khó chịu không ích gì."
Quản Thiên Kiều đến nản, cũng tự trách bản thân, nói chuyện với Bao Tiểu Tam đúng là phải nói thẳng, vỗ bàn nói:" Chỉ biết nhìn xe người ta rung, ngay cả số xe cũng không biết, anh bảo em tra thế nào?"
" À, cái cái đó, quên mất rồi." Bao Tiểu Tam rốt cuộc cũng nhận sai, cười nịnh:" Kiều, đừng giận, em ăn sáng chưa, anh đi mua cho, quanh đây chắc chẳng có gì ngon đâu, lần sau mang bánh ngọt tới cho em nhé!?"
Cảnh Bảo Lỗi thì nhận ra sai lầm sớm rồi, có điều chuyện này thực sự không cãi được, là một gián điệp gần chuyên nghiệp, có mục tiêu khả nghi xuất hiện, vậy mà cảnh giác cơ bản cũng không có, thực sự không thể tha thứ. Huống hồ Quản Thiên Kiêu đã tra ra, Ngô Hiểu Tuyền trao đổi điện thoại với số điện thoại lạ nhiều lần, thời gian dài hơn thường lệ rất nhiều ... Hai người đó trừ gian tình ra, e rằng còn có chuyện khác nữa.
" Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách!" Cảnh Bảo Lỗi biết sai phải sửa:
" A, tôi có cách rồi." Bao Tiểu Tam lòng máy động, hưng phấn reo lên:" Kiếm chút dâm dương hoắc cho Ngô Hiểu Tuyền uống, uống xong cô ta sẽ bùng phát ham muốn tình dục, nhất định phải đi tìm nam nhân kia ... Hai người bọn họ lần nữa vụng trộm, không phải là chúng ta tóm được hay sao?"
Tạ Kỳ Phong mắt lồi cả ra ngoài, cao thủ gián điệp của mình đây à? Quản Thiên Kiều vốn đanh mặt lại chuẩn bị mắng, thế nhưng vừa mở miệng ra thì phí cười, cười gục luôn xuống bàn.
Bao Tiểu Tam còn sợ Tạ Kỷ Phong không hiểu, chịu khó miêu tả:" Thật đấy giám đốc Tạ, chúng tôi dùng qua rồi, khi ở trấn Truân Binh chúng tôi dựa vào nó để tra trộn vào bếp ăn của nhà khách. Chỉ cần uống một chút thôi là chơi cả đêm, anh không tin tôi cho một ít, về thử với chị nhà, tôi bảo cho anh biết, không nên quá tham, chỉ cần nhỏ ba giọt ..."
Quản Thiên Kiều không chịu nổi nữa, xô cửa bỏ chạy ra ngoài, Cảnh Bảo Lỗi đuổi theo, lòng cầu nguyện cho Tạ Kỷ Phong, người bạn này bụng dạ quá thẳng, căn bản không phân biệt rõ được lời nào nên nói ra lời nào không.