Chương 87: Trồng dưa lại được đậu. (3)
Chương 87: Trồng dưa lại được đậu. (3)
Lời này làm Tiêu Lăng Nhạn nghe thôi đã muốn đau dạ dày rồi, mấy người đó là phần tử tri thức cấp cao, tự tôn lớn, lần trước vừa bị điều tra một cái là bất mãn nộp đơn từ chức, cô không dễ dàng gì mới trấn an được, đưa tay lên chỉ Cừu Địch, giọng điệu gay gắt:" Anh không làm việc một cách đàng hoàng được à? Cứ phải làm cái trò rình mò đời tư của người khác, làm thế thì có cảm giác thành tựu lắm hay sao? Đã mấy ngày rồi mà ngay cả phương hướng cũng không có, sắp tới đại hội cổ đông cuối năm rồi, định đợi tôi đứng á khẩu trên đại hội sao? Tôi đặt hết mọi ý vọng vào các anh đấy."
" Tôi thông cảm cho sự cấp thiết của cô, nhưng cô cũng phải hiểu cho công việc của chúng tôi, chúng tôi không theo dõi họ thì sao ra chứng cứ? Ngoài ra vì sao lại làm công khai, việc này chính là để gây áp lực từng chút từng chút một, đợi khi áp lực tới giới hạn, nhất định sẽ có phản ứng."
" Không chỉ thân thích của cô, mà ngay cả người ở tòa nhà kỹ thuật, tôi cũng sẽ nghĩ cách tác động tới họ gây áp lực lên bọn họ." Cừu Địch không thoải mái, nhưng làm thuê cho người ta đành phải kiên nhẫn giải thích:" Kể cả hai người chú của cô, tôi thấy họ có vấn đề lớn, phải nghĩ cách để họ có phản ứng, nếu không để họ ngồi vững vàng ở đó, không cách nào ra tay được."
Tiêu Lăng Nhạn nén giận nhìn Cừu Địch, tựa hồ muốn đánh giá xem y nói thật hay không chỉ thấy đôi mắt y rất kiên định, không có chút dao động nào, làm cô rất khó xử:" Bây giờ anh cũng biết chuyện nhà tôi rồi đấy, mỗi nhà mỗi cảnh, hai người chú của tôi, một thì sống mơ mơ mơ màng màng, một thì giữ khư khư cái cũ, nhưng tôi phận là cháu làm gì được đây? ... Từ lúc tôi biết chuyện, bọn họ đã đòi phân chia công ty rồi, tới tận bây giờ cũng thế, chưa phân chia được chẳng qua là vì bọn họ muốn chiếm phần nhiều hơn mà thôi ... Tục ngữ có câu, thân thích không chung tài sản, chung tài sản không qua lại, tôi thực sự sợ một ngày thành ra như thế, đó không phải là điều cha tôi muốn."
Tựa như giải thích chỗ khó của mình, tựa như muốn tìm người tâm sự, chuyện xấu trong nhà luôn khó mở miệng, Tiêu Lăng Nhạn cứ ngập ngừng lúc nói lúc thôi. Cừu Địch hết sức yên tĩnh lắng nghe, lòng có chút thông cảm với cô, đối với một cô gái trẻ, gánh vác công ty lớn thế này đã phức tạp, lại còn lẫn lộn chuyện gia đình bên trong, nặng nhẹ đều khó xử.
Bất kể trong lòng hoảng loạn ra sao luôn phải tỏ ra trấn định, bất kể chuyện khó khăn cỡ nào đều phải tỏ ra bình thản như không, bất kể lo âu đến mấy cũng phải to ra chỉ như gió nhẹ mây bay.
Rất lâu sau Tiêu Lăng Nhạn mới kể xong, Cừu Địch cũng không an ủi hay thông cảm, chỉ nhìn thẳng vào cô hỏi ngắn gọn, lạnh lùng:" Vậy ý cô thế nào, tra hay không tra?"
" Tra đi, tôi đã hứa để cho các anh mạnh tay làm rồi, không cần dè dặt nữa." Tiêu Lăng Nhạn hít sâu một hơi, có vẻ đã hạ quyết tâm, còn cảnh báo Cừu Địch:" Tốt nhất anh cũng phải mau chóng cho kết quả cho tôi, nếu không tôi mà mất vị trí này thì cũng chẳng ai ký chi phiếu cho anh đâu."
Đây thực sự là uy hiếp lớn, nhưng hết sức công bằng, đưa ra quyết định đó, cô phải gánh áp lực lớn.
Tiêu Lăng Nhạn nói xong thì bước ra phòng luyện tập bên ngoài, gọi tên huấn luyện viên. Không lâu sau tên huấn luyện viên cao to như hộ pháp, khúm núm như thái giám chạy tới trước mặt Tiêu Lăng Nhạn.
Trong tiếng đấm đá bôm bốp như phát tiết của Tiêu Lăng Nhạn, Cừu Địch lặng lẽ lui ra khỏi phòng luyện tập. Khi xuống lầu nhìn thấy Quách Phi Phi vẫn cứ đứng bên xe, chờ lãnh đạo tới. Cừu Địch chào hỏi, không ngờ cô gái đó chẳng thèm nhìn y, quay đầu sang bên làm ra vẻ không quen biết.
Thái độ rõ ràng tệ hơn thường ngày, xem ra Tiêu Quảng Bằng nhất định đem chuyện bị họ theo dõi kể ra, cô gái này mà không đem lai lịch thực sự của bọn họ nói cho người bên gối thì y đi đầu xuống đất.
Nghĩ vậy nhưng Cừu Địch cũng chẳng lo lắng chút nào, lấy di động ra, gọi hai tên đồng bọn, buổi trưa tập hợp.
Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi nhận được điện thoại của Cừu Địch, có cớ liền chuồn khỏi biệt thự ngay, chắc là vì không có tiến triển gì nên ai cũng khó tính cả.
Tuy có hai mỹ nhân ở đó nhưng bầu không khí không tốt, Bao Tiểu Tam chẳng ham, tôn chỉ sống của hắn, trước tiên cứ phải bản thân vui vẻ thoải mái đã, tiếp đó mới nói đến cái khác. Vì một cô gái mà phải chịu ấm ức nín nhịn à, Bao Tiểu Tam không thích thế, tốt nhất là tránh xa.
Hai người bọn họ tới sớm, nhưng qua trưa Cừu Địch mới gọi điện thoại liên hệ, nói là sắp tới nơi rồi. Thế nhưng tới nơi lại là một cái xe cảnh sát, đỗ cách hai người không xa, Cảnh Bảo Lỗi còn hoang mang đứng đần ra đó chứ Bao Tiểu Tam thì không chút đắn đo xoay đầu chạy mất ngay lập tức.
" Ê, ê, không phải tới bắt mày ... Tam Nhi, đứng lại đó!" Cừu Địch ở phía sau gọi to:
Gọi tới mấy tiếng Bao Tiểu Tam mới dừng lại, nhìn thấy Cừu Địch vẫy tay với mình, nhưng bên cạnh y có hai cảnh sát, thế nên hắn không chịu tới gần, tim đập chân run đứng xa xa quan sát tình hình trước:
" Chàng trai này thú vị đấy nhỉ!" Một viên cảnh sát nói rất ẩn ý, bằng vào cái việc Bao Tiểu Tam thấy xe cảnh sát là chạy ngay chứng tỏ lai lịch không tử tế gì:
Cừu Địch cười giải thích:" Cảnh sát Chu, anh đừng lạ, cậu ta vì đánh nhau từng bị cảnh sát bắt, thành phản xạ có điều kiện thấy cảnh sát là sợ ... Có điều anh yên tâm, cậu ta cải tà quy chính rồi."
Cừu Địch nói cười với hai viên cảnh sát làm Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam như đi trong sương phù, y quen biết cảnh sát từ bao giờ thế? Không cách nào lý giải được, bọn họ mới có tách ra nửa buổi sáng thôi mà tên này dẫn theo hai cảnh sát về.
Cả hai không dám nhiều lời, im re lên xe, nghe họ nói chuyện thì không ngờ từ thành phố Hàng Châu tới, đến trấn Lâm Hải thì chuyện đầu tiên là ăn cơm. Vì tránh gây chú ý, Cừu Địch an bài hai viên cảnh sát đi vào từ cửa sau của quán Mỹ thực 99, đặt phòng bao nhỏ, ba người họ tiếp khách, gọi đầy một bàn hải sản, rượu thì không uống, nhưng thuốc lá tốt nhét mỗi người một bao.
Làm cái gì thế?