Chương 89: Trồng dưa lại được đậu. (5)
Chương 89: Trồng dưa lại được đậu. (5)
Bao Tiểu Tam vờ vịt đi xem xung quanh, Cừu Địch như không nhận ra thái độ không chào đón của đối phương:" Đúng thế, không thể lấy được bí mật từ đây, nhưng người ở đây tiết lộ bí mật thì sao?"
" Số người biết được toàn bộ thiết kế không quá năm, đều là do chủ tịch cất công đi mời về. Người đầu tiên là chủ nhiệm Chu, từng làm việc với chủ tịch từ thời còn là một công xưởng, chẳng lẽ anh nghĩ những người này lại đi làm chuyện phản bội lại công ty sao?" Chúc Sĩ Bình nói qua kẽ răng:
" Hẳn là không!"
Cừu Địch lắc đầu, Bao Tiêu Tam lại bất thình lình nhảy vào:" Sao tôi trông anh lại thấy rất có khả năng?"
" Anh nói gì?" Giọng Chúc Sĩ Bình lớn hẳn lên, răng nghiến lại quai hàm hắn bành ra, trông vô cùng hung dữ:
" Không phải, không phải đâu, cậu ta nói sai ấy mà." Cừu Địch vội vàng xoa dịu:" Cậu ấy nói anh rất có khả năng là sai đây, tôi thấy anh ... Cực kỳ có khả năng mới đúng."
Bị người ta từng bước ép tới, Chúc Sĩ Bình giận tới ngạt thở chưa kịp lên tiếng thì Cừu Địch tiếp tục:" Ác nô khinh chủ, ăn trong rào ngoài, loại chuyện đó đầy rẫy xã hội, nên đừng lên mặt nói với tôi ở đây không có chuyện phản bội, nói như thể ở đây toàn sen trắng không nhuốm bùn, tôi không tin một tổng giám đốc như anh lại ngây thơ đến độ như vậy."
Bao Tiểu Tam không quanh co chỉ thẳng mặt quát:" Này, trừng mắt với ai đấy, Đồng Minh có kiếm được bao nhiêu thì anh chỉ là người làm công, dám nói anh một lòng một dạ làm việc để báo đáp vị chủ tịch kia không, dám nói ánh không có ý nghĩ nào khác không?"
" Đừng căng thẳng quá như thế, giám đốc Chúc, tôi nghe nói anh với giám đốc Tiêu có chút tình ý với nhau, không phải là anh dùng mỹ nam kế chứ?" Cừu Địch mỉa mai:
" Anh, anh ..." Chúc Sĩ Bình tay run lẩy bẩy, vẻ mặt thống khổ hơn là tức giận, lời nói nghẹn ứ trong lồng ngực không nói ra được:
Bao Tiểu Tam dí tận mặt hắn:" Giám đốc Chúc, gian díu với người ta không đáng xấu hổ, nhưng vừa gian díu vừa trộm đồ của người ta thì quá vô sỉ rồi đấy, làm người phải có giới hạn."
Uỵch, một tiếng va chạm mạnh vang lên, Chúc Sĩ Bình uất ức tới ngã ngựa ra ghế, Cừu Địch vội đỡ dậy nhưng hắn đánh bạt tay ra. Bao Tiêu Tam hướng ra ngoài cửa hô:" Người đâu, mau mau, bệnh tim giám đốc Chúc tái phát rồi, sắp chết tới nơi rồi ..."
Hai tên khốn kiếp làm Chúc Sĩ Bình tức tới không đứng lên nổi, sau đó thản nhiên phất tay áo bỏ đi.
Tiếp theo đó bọn họ lại lấy danh nghĩa đặc phái viên của Tiêu Lăng Nhạn, tìm Chu Chân Y nói chuyện, vị này càng tệ hơn, vài câu chọc tức khiến bệnh tim của ông ta tái phát, thấy người ta vội vàng lấy ra thuốc trợ tim làm Cừu Địch và Bao Tiểu Tam sợ tới tái mào không dám nói gì thêm đã chạy đi hô hoán người, bản thân chuồn mất.
Tiếp theo đó tiếp xúc với ba chủ quản kỹ thuật, trò chuyện với từng người một, nhẹ nhất thì ôm mặt khóc rời phòng, nặng hơn thì người ta dìu mới đi được, còn chưa hỏi xong thì điện thoại của Tạ Kỷ Phong tới, hắn chuyện đạt một câu của Tiêu Lăng Nhạn: Lập tức xéo hết khỏi phòng kỹ thuật.
Cừu Địch không nói thêm câu nào, dẫn đội ngũ chuồn êm, ba người bồi tiếp hai vị cảnh sát vẫn chẳng hay biết gì về thành phố, dọc đường vẫn tấm tắc khen Đồng Minh, không biết vừa để lại sau lưng đống hỗn loạn lớn thế nào.
Loạn rồi, phen này thì Đồng Minh loạn thật rồi, khi Tiêu Lăng Nhạn vội vã tới nơi thì mấy vị chủ quản của bộ phận kỹ thuật ai nấy bừng bừng căm phẫn, đồng loạt nộp đơn từ chức ...
Mà đâu chỉ có thế, từ tòa nhà văn phòng, một đoàn người nhốn nháo ầm ỹ kéo ra, trong đó có cả nam nữ già trẻ, mặt mày căm phẫn, họ đi tới đâu, bảo an đồng loạt né tránh tới đó.
Đây là tập đoàn thân thích của Tiêu gia, ai mà dám trêu chọc vào cơ chứ, người cao tuổi nhất là Tiêu Thanh Vọng, Tiêu Lăng Nhạn còn phải gọi là ông bảy. Nghe nói khi Tiêu Vân Thanh sáng nghiệp, vào lúc khó khăn nhất, ông cụ nay trên tám mươi gần chín mơi này đã đem nhà thế chấp cho Tiêu Vân Thanh vay. Trước giờ luôn được Tiêu Vân Thanh coi như ân nhân, mặc dù ông ta chỉ có 1. 5% cổ phần công ty, nhưng sức nặng trong lời nói thì không chỉ thế.
Chứ không à, Tiêu Kính Khoan mặt hầm hầm đi đầu, Tiêu Quảng Bằng dìu ông cụ, bác gái tuổi chừng sáu mươi béo lùn, nhưng chửi rất hăng, bà ta toàn thân đeo đầy đồ trang sức như triển lãm, chính là mẹ Tiêu Quảng Bằng.
Bà già ngoa ngoắt này vừa mới chửi mắng Tiêu Lăng Nhạn không ra gì, vừa nhìn thấy Quách Phi Phi thì sừng sộ sấn đến:" Ái chà chà, làm sao tôi dám làm phiền trợ lý của Tiêu tổng giám đốc ra đón chúng tôi chứ ... Xin về đi, chúng tôi còn chưa nhắm mắt đâu, vậy mà cô ta đã bắt nạt Quảng Bằng nhà tôi rồi, thực sự coi chúng tôi là tượng nặn bằng bùn đất sao ... Đừng nói tới con nhãi ranh miệng còn hôi sữa đó, dù Tiêu Vân Thanh tới đây, tôi cũng chỉ thẳng mặt ông ta hỏi, còn muốn làm người nhà nữa không ... Cô ta là tổng giám đốc hay là tổng thống vậy?"
Bạn gái bị mẹ mình chửi mắng, Tiêu Quảng Bằng khó xử vô cùng, vừa đỡ ông bảy, vừa kéo mẹ mình như đang phun nước bọt vào mặt Quách Phi Phi. Quách Phi Phi vẫn như mọi ngày, không nói năng gì, cẩn thận giữ khoảng cách, tới khi đám người ồn áo đó lên xe đi, cô mới thở phào.
Cô xem đồng hồ, đám người này làm náo loạn trong phòng Tiêu Lăng Nhạn hơn một tiếng, già thì kể lại chuyện xưa cũ giáo dục tình thân, chua ngoa như mẹ Tiêu Quảng Bằng thì chỉ gà mắng chó, mỉa mai châm chọc, ý tứ là: Con nhãi ranh nhà cô chúng tôi nhìn từ bé tới lớn, chúng tôi trước giờ coi cô như người nhà, cô coi chúng tôi như người ngoài.
Còn có người lăn ra trong phòng khóc lóc, bảo Tiêu Lăng Nhạn muốn đuổi bọn họ đi, muốn chiếm cổ phần cứ nói, không cần dẫn vệ sĩ, dẫn cảnh sát tới dọa dẫm.
Tóm lại là chẳng có được lời nào tử tế, mà đối diện với chuyện này, cho dù Tiêu Lăng Nhạn có ra nước ngoài du học cũng chẳng ứng phó được. Cơ mà thế này còn là nhẹ đấy, giờ khắp nơi bàn tán xôn xao, chiều ngày hôm qua mấy vị chủ quản của bộ phận kỹ thuật còn kiên quyết từ chức, họ toàn là người do chủ tịch mời về, là cốt cán kỹ thuật của công ty, năm xưa vì giữ họ lại Đồng Minh mà giúp họ đưa cả nhà tới Lâm Hải sinh sồng. Còn chưa vỗ về bọn họ xong bên này tập đoàn thân thích đã kéo tới gây chuyện.
Ưu thế địa bàn cùng với thân thích chính là quân bài tốt để một xí nghiệp dân doanh lớn mạnh, có điều khi lớn tới mức độ nhất định, nó sẽ thành điểm yếu.