Chương 90: Tự làm thì tự chịu. (1)
Chương 90: Tự làm thì tự chịu. (1)
Quách Phi Phi lúc nào cũng một bộ đồ công sở thẫm màu kín cổng cao tường, bước đi hơi cúi đầu, chẳng ai nghĩ đây là trợ lý tổng giám đốc, không biết còn nghĩ là nhân viên văn phòng nhỏ bé nào đó ngày ngày đối mặt nguy cơ đuổi việc.
Có rất nhiều lời xì xào vây quanh, nói cô giả dối, nói cô là con rơi Tiêu gia, Quách Phi Phi chẳng bận tâm, vẫn sống cuộc đời thầm lặng của mình. Cô về tòa nhà văn phòng, khi đi vào thang máy cô nghĩ, có lẽ chẳng ai sai cả, Tiêu Lăng Nhạn thì muốn làm tốt hơn, còn đám cổ đông lớn nhỏ phía dưới thì mong muốn có được nhiều hơn, nguyện vọng mỹ hảo của hai bên chẳng bao giờ ăn khớp.
Trong mắt cô, Đồng Minh phức tạp như thế, có thể đi được tới ngày hôm nay cũng là không dễ dàng gì.
Tích tắc chuẩn bị đi vào thang máy, Quách Phi Phi đột nhiên dừng bước, do dự một lúc, cô chuyển hướng sang cầu thang bộ thoát hiểm, nguyên nhân là người cô đang rung ... À không phải, chiếc di động trên người cô đang rung, cô vừa đi vừa xem, một tin nhắn gửi tới: Tìm được chưa?
Cô nhanh chóng soạn tin trả lời: Mấy ngày nay công ty loạn lắm, không cách nào tìm được.
Bên kia gửi tin rất nhanh: Loạn mới dễ ra tay.
Cô đáp: Bọn họ đang điều tra vụ tiết lộ bí mật, làm rất gắt.
Tin nhắn gửi tới thúc giục: Rất nhanh thôi sẽ không có ai tra nữa đâu, mau xác nhận đi.
Tin nhắn đó khiến Quách Phi Phi đứng khựng lại giữa cầu thang đi bộ vắng lặng, mất một lúc mới đáp đúng một chữ: Vâng!
Cất di động đi rồi cô lại chuyển từ cầu thang bộ vào tầng lâu, sau đó trực tiếp bước vào thang máy, vẫn là một trợ lý Quách rụt rè ít nói, gương mặt bình tĩnh không nhìn thấy chút khác thượng nào. Lên tới tầng cao nhất, vừa mới rời thang máy thì cô đã nghe thấy tiếng ồn ào, liền bước chậm lại, nghiêng tai lắng nghe.
" ... Lăng Nhạn, cô coi tôi là chú hay coi tôi là trộm đây?"
" Cái gì mà tiết lộ bí mật chứ, tôi còn chưa học hết tiểu học đã đi làm rồi, còn không biết chữ bí mật viết như thế nào, lấy đu ra mà tiết lộ."
" ... Thôi thôi, cô đừng viện lý do vớ vẩn nữa, cô chê đám người chúng tôi chướng mắt, muốn đuổi chúng tôi đi thì cứ nói thẳng ra ..."
" Hôm nay tôi nói cho cô biết, cô muốn nâng cấp dây chuyền sản xuất, muốn tăng thêm đầu tư kỹ thuật gì đó, đừng mong được tôi đồng ý. Tôi không tin mình vất vả làm mấy chục năm, tới cuối cùng lời nói ra bị người ta coi như đánh rắm, dù cha cô ở đây cũng không dám đối xử với tôi như thế."
" ... Cô bảo đối xử thế nào à, cô hết lần này tới lần khác cho người điều tra tôi, cô nghĩ tôi ngốc chắc . ."
Tiếng quát tháo của Tiêu Hiểu Huy thi thoảng kèm tiếng đấm bàn nghe rất rõ, còn lời giải thích của Tiêu Lăng Nhạn rất nhỏ, nghe không rõ. Có điều nói lớn hay nói nhỏ cũng vô ích thôi, không lâu sau cửa uỳnh một phát, Tiêu Hiểu Huy mặt đỏ gay như gà chọi đá cửa đi ra. Quách Phi Phi hết sức biết điều không chào hỏi mà tránh vội sang bên, ông chú thổ hào đó cứ vậy bước phăm phăm đi qua cô, không nói một lời.
Sau đó lại là cơn điên theo thông lệ của tổng giám đốc Tiêu rồi, vèo một cái, chẳng biết thứ gì bay ra khỏi phòng, vỡ nát, tiếp đó những tiếng đổ vỡ lớn nhỏ nối nhau không dứt.
Quách Phi Phi thông cảm, mấy tên đó đóng giả thành vệ sĩ, lén lút đi điều tra, trong mắt cô không khác gì một trò hề hết. Cái đám hề đó cáo mượn oai hùm đi chọc ngoáy hết chỗ, cuối cùng hay rồi, chọc vào tổ ong vò vẽ, sau đó chạy hết sạch. Cô còn nghe nói hôm qua mấy tên đó làm chủ nhiệm Chu Chân Y giận tới bệnh tim tái phát, tổng giám đốc Tiêu đùng đùng nổi giận, bảo toàn bộ bọn họ xéo đi.
Đám đó xéo thì xéo rồi, nhưng đống rắc rối thì ném lại hết cho ổng giám đốc Tiêu.
Quách Phi Phi tay trái đặt lên tay phải để trước bụng đứng thẳng bên cửa chờ đợi rất lâu, đến khi tiếng đổ vỡ hoàn toàn dừng lại cô mới khẽ gõ cửa đi vào. Quả nhiên là điện thoại, ống bút, cốc nước, rồi bình hoa, tấm ngăn cách đỗ vỡ khắp nơi. Cô không nói gì hết, cúi xuống lặng lẽ nhặt nhạnh các mảnh vỡ, đầu không ngẩng lên, chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Lăng Nhạn khóc tủi thân như thế, vị tổng giám đốc bề ngoài cao ngao lạnh lùng, phía sau chịu đứng bao tủi hờn, e bản thân cô mới biết.
Tiêu Lăng Nhạn nấc lên mấy lần, cố gắng lau đi nước mắt, càng lau càng nhem nhuốc, càng lau nước mắt không ngừng lại được, rốt cuộc không cách nào ngăn được nước mắt nữa, quay đầu sang bên che giấu: " ... Trợ lý Quách, tôi muốn ở một mình, yên tĩnh một thời gian, có ai tới cản hộ tôi, vài việc này an bài ..."
" Vâng!" Quách Phi Phi đứng thẳng lên đáp lại:
Tiêu Lăng Nhãn hít thật đâu ngăn nước mắt nước mũi chãy ra, đóc óc cô lúc này hỗn loạn, vừa dọn dẹp đồ vừa nói: " ... Tôi lên Hàng Châu một ngày, cô giúp tôi đặt vé máy bay tới Frankfurt, giờ bay là tối mai ... Nói, nói với giám đốc Chúc, chuẩn bị chuyện tham quan nhà máy, chi tiết cụ thể tôi sẽ thông báo cho anh ấy sau ..."
" Còn nữa, sản phẩm mới hợp kim Nitinol nhất định phải nhanh chóng đưa ra bản mẫu, không có thứ gì ra hồn, e rằng người Đức sẽ chẳng để vào mắt ... Cô không cần tiễn tôi nữa, tôi sẽ đi cửa sau, xe đỗ ở sân sau ấy, giúp tôi điều một chiếc xe tới đó đợi sẵn ..."
Dứt lời Tiêu Lăng Nhạn bước nhanh khỏi cửa, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc. Quách Phi Phi lấy điện thoại ra an bài xe đưa đón, tiễn tổng giám đốc Tiêu vào thang máy mới dừng bước.
Quách Phi Phi đứng ở tầng mười tám, hai mắt lạnh nhạt nhìn Tiêu Lăng Nhạn vội vàng rời tòa nhà từ lối sau, lên xe rồi vội vã bỏ đi. Trong tình thế bị người người công kích thế này, trốn tới một chỗ yên tĩnh là phải thôi, đổi lại là bất kỳ ai cũng chẳng chịu nổi đám cô dì chú bác liên tục tới nơi chửi mắng rỉa rói.
Cả tầng lâu im phăng phắc, Quách Phi Phi thong thả quay về văn phòng chủ tịch, tiếp tục dọn dẹp, làm việc một cách âm thầm lặng lẽ, vì tính cách này cô được Tiêu Vân Thanh hết sức tin tường. Đang làm dở thì cái di động lại rung, cô lấy ra xem là tin nhắn: Đi rồi hả?
Cô trả lời ngắn gọn: Đúng!