Chương 91: Tự làm thì tự chịu. (2)
Chương 91: Tự làm thì tự chịu. (2)
Cất di động đi, Quách Phi Phi tiếp tục đến khi căn phòng trở lại gọn gàng, mảnh vỡ cho vào túi, đặt chân tường, đâu vào đó. Cô thong thả khóa cửa lại, xem giờ sau đó ngồi vào vị trí của Tiêu Lăng Nhạn, đối diện là máy vi tính, cô cúi xuống rút kết nối mạng nội bộ ra, toàn bộ mạng của công ty chắc chắn bị đám người điều tra đó gắn thiết bị giám sát rồi, không thể tùy tiện đụng chạm vào như trược.
Cái máy vi tính này được gài nhiều biện pháp bảo mật, chuyện tra duyệt, sửa đổi, sao chép tài liệu đều sẽ bị giám thị, đụng vào rất phiền, phải sửa đổi nhật ký, cũng may hiện giờ Tiêu Lăng Nhạn mới đi chưa lâu, sẽ không bị hoài nghi.
Đôi tay Quách Phi Phi nhanh chóng gõ bàn phím, âm thanh đều đặn dễ nghe, không chợt nặng chợt nhẹ, chợt nhanh chợt thấp như người khác, cho thấy trong lòng rất bình tĩnh, chẳng hề giống bề ngoài nhút nhát ít nói. Quách Phi Phi muốn tìm an bài chi tiết việc công ty Zeiss Đức muốn tới tham gian, cùng với tiến triển nghiên cứu hợp kim nitinol. Trừ phòng kỹ thuật ra, đây là chiếc máy vi tính duy nhất có thông tin liên quan.
Tìm được rồi ... Quách Phi Phi mỉm cười, khi mở tài liệu ra cô hơi do dự rồi lấy di động ra chụp lại chứ không sao chép, từng trang từng trang một, cẩn thận đóng lại, xóa hết lịch sử lưu trong máy, tắt máy, kết nối mạng trở lại. Như thế dù có bị giám sát cũng chỉ cho rằng là tắt máy bình thường thôi.
Xong xuôi mọi việc, Quách Phi Phi thản nhiên như không xách túi rác lớn xuống lầu. ... ... ...
Quay ngược thời gian nửa tiếng trước, biệt thự tạm trú của đoàn người Cáp Mạn, Tạ Kỷ Phong đang chủ trì cuộc họp báo cáo tình hình, thiếu mất một người, Đường Anh được phái đi Vũ Hán rồi, tiếp theo đây cô có thể còn tới cả Phúc Khiến nữa, cần tiếp cận để lấy tư liệu của hai nhà máy quang học có hiềm nghi lấy trộm bí mật của Đồng Minh.
Ba người Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi đều đã về, hôm qua gây ra họa lớn như thế, bọn họ căn bản không dám về nơi ở của Tiêu Lăng Nhạn, về đó nhẹ thì ăn chửi, nặng có khi ăn gạch. Nghe nói gia quyến của mấy vị cốt cán trong bộ phận kỹ thuật kéo cả tới nhà Tiêu Lăng Nhạn làm náo loạn, may mà Tiêu Vân Thanh gọi điện từ Úc về mới an ủi được họ.
Thế nên sáng nay mở cuộc họp này, tới ngay cả Bao Tiểu Tam mặt dày nhất cũng xấu hổ lắm.
" Nói đi chứ, đừng im lặng như thế, im lặng không phải là vàng đâu." Tạ Kỷ Phong có vẻ tâm trạng không tệ lắm, một chiếc áo thun dài tay, ngoài mặc thêm áo len sát nách, với chiếc quần ống rộng, trông hết sức thoải mái giản dị lại không qua loa xuề xòa:
Hồi lâu không ai nói gì, Quản Thiên Kiều ném cho ba chàng trai ánh mắt sắc lẻm:" Bọn họ khiến nhà người ta chó chạy gà bay, còn nói được gì nữa chứ!"
" Này, này, Kiều, em nói gì thế?" Bao Tiểu Tam không nhịn nữa, nói móc:" Em giỏi thì làm đi, em có bao nhiêu trang bị như thế, bao nhiêu đồ nghe trộm như thế, cũng có được cái tích sự gì đâu."
" Bao Tiểu Tam, anh muốn chết đấy à?" Quản Thiên Kiều bật dậy, giơ cốc lên uy hiếp:
" Đi ra chỗ khác chơi, về sau anh đây không nhận đứa em gái này nữa." Bao Tiểu Tam chẳng hề thương hương tiếc ngọc, thực ra hắn sớm bỏ mơ mộng với Quản Thiên Kiều rồi, chỉ chăm sóc cô theo quán tính. Nhưng càng tiếp xúc lâu càng biết cô gái này chẳng vừa, chua ngoa đanh đá, chẳng giống cô em gái trước kia, thêm giờ tâm trạng bản thân không tốt, còn chăm sóc tới ai, lời không hay buột miệng nói ra rồi:
Quản Thiên Kiều uy hiếp không được, đặt cốc xuống, nhưng vẫn bực bội, cách bàn đá Bao Tiểu Tam một phát, hai người trừng trừng nhìn nhau không ai chịu thua ai.
Tạ Kỷ Phong vội ngăn lại:" Được rồi, được rồi, đều là người lớn cả rồi, đừng trẻ con như vậy nữa. Giờ đã tới thời khắc mấu chốt, có thể giải quyết được hay không chỉ còn thiếu một bước nữa thôi."
" Thiếu một bước sao?" Bao Tiểu Tam quay sang nói với Cảnh Bảo Lỗi:" Có phải ý là sắp dọn hành lý về nhà không?"
Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu:" Chúng ta đánh cỏ động rắn, giờ chờ xem có con rắn nào bò ra không."
Kế hoạch là như thế, kết quả là dụ ra cả đống, còn khiến lửa cháy lan tới Tiêu Lăng Nhạn, e rằng từ hôm qua tới giờ Tiêu Lăng Nhạn chẳng được yên thân. Chuyện này căn cứ vào định vị cũng suy ra được, đám Tiêu Kính Khoan, Tiêu Quảng Bằng, Tiêu Hiểu Huy tụ tập lại một chỗ, tám phần là thương lượng gây áp lực cho Tiêu Lăng Nhạn, sáng sớm nay nghe nói bên đó cãi vã tưng bừng rồi.
Cảnh Bảo Lỗi rất áy náy.
" Cừu Địch, cậu nói đi." Tạ Kỷ Phong điểm danh:
Ánh mắt hai người đó như có gian tình làm Quản Thiên Kiều rợn người:" Thế là sao, hai người còn có bí mật à? Làm gì giấu chúng tôi sao?"
" Làm gì có, vẫn là chiêu đánh cỏ động rắn thôi." Cừu Địch ngồi sát bên ghế sô pha, tay chống cằm, có chút lơ đễnh nhìn bên ngoài, có vẻ theo đuổi ý nghĩ riêng, chẳng để ý chuyện trong phòng lắm:
" Động tới cả ổ rồi, rốt cuộc là con nào đây, ngay cả ông cụ gần 90 cũng xuất hiện." Quản Thiên Kiều từ hôm qua tới giờ căng mắt giám sát, thiếu ngủ làm cô cũng trở nên gắt gỏng hơn:
" Mọi người hình như còn chưa hiểu hàm nghĩa của việc đánh cỏ động rắn này nhỉ." Cừu Địch lúc này mới quay người lại đối diện với cả nhóm:" Thiên Kiều, lúc mới đầu cô hoài nghi kế hoạch này không dễ thực thi vì tên gián điệp kia đã ẩn mình rất lâu, khó dụ ra được. Bảo Lỗi, cậu thì hoài nghi, người ta dùng hai điện thoại thì chúng ta theo dõi thế nào. Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn cứ dùng biện pháp này."
" Đúng rồi, có quá nhiều sơ hở, lại gây hỗn loạn không cần thiết, làm thì nhiều, nhưng quá dàn trải, quá mâu thuẫn." Cảnh Bảo Lỗi vì chuyện hôm qua mà áy náy mãi, lôi cả Tạ Kỷ Phong vào:" Giám đốc Tạ cũng nói, chúng ta ra ngoài, bớt gây thêm chuyện rắc rối, vậy mà cậu nhất định làm càng lớn chuyện càng tốt."
Quản Thiên Kiều "á" một tiếng, hiểu ra cái gì:" Anh nhắm vào mục tiêu khác, chỉ dùng những người đó làm che mắt?"
" Thông minh, con rắn tôi tìm không phải là những con rắn bị kinh động!" Cừu Địch giơ ngón cái:
" A, tôi cũng hiểu rồi." Cảnh Bảo Lỗi miệng biến thành hình chữ O:
Cừu Địch cười:" Thiên Kiều, cô là dân chuyên nghiệp, kinh nghiệm hơn tôi, Bảo Lỗi, cậu là người tỉ mỉ, luôn nhìn ra vấn đề tôi bỏ sót. Lời mọi người nói thì tất nhiên tôi phải nghe chứ, giả như có tên gián điệp ẩn mình rất sâu này, theo như Thiên Kiều nói, hắn phải là kẻ hết sức kiên nhẫn, sợ là không dễ dàng để lộ sơ hở. Huống hồ là chuyện tiết lộ bí mật diễn ra cả năm trước rồi, hắn sợ gì chứ, dù bắt được hắn cũng dứt khoát phủ nhận, đâu ra chứng cứ, làm theo lối thông thường tất nhiên không thể lôi hắn ra."