Chương 92: Tự làm thì tự chịu. (3)
Chương 92: Tự làm thì tự chịu. (3)
" Đúng thế, tôi đã nói kẻ đó không phải người bình thường, không dễ lôi ra." Quản Thiên Kiều thấy Cừu Địch nghe lời mình, tâm trạng tích cực hẳn, đầu óc cũng sáng suốt hơn, nhìn y cười ôn nhu:" Thế nên anh dùng thủ pháp vụng về như thế, không phải là đi tìm gián điệp, mà kích thích thần kinh người bình thường, ai nhảy ra thì không đáng nghi chứ gì?"
" A, tôi hiểu rồi, đánh cỏ không đụng rắn mới là mục tiêu." Cảnh Bảo Lỗi bừng tỉnh, đây chính là một kiểu tư duy ngược, nói:" Thiên Kiều, cô xem động tĩnh các mục tiêu giám thị thế nào."
" Biết rồi!" Quản Thiên Kiều nhanh chóng tìm kiếm:
Ba người kia thảo luận náo nhiệt, Bao Tiểu Tam biến thành người ngoài cuộc, lòng bực dọc, hắn liền kiếm người mình dám trêu chọc, mắng Cảnh Bảo Lỗi:" Mày xen vào làm cái rắm gì, người ta nói ra mày mới vuốt đuôi, còn vênh váo như có 500 vạn ấy."
Cảnh Bảo Lỗi không đáp trả, sợ cãi nhau với tên đó thì chẳng biết tới bao giờ mới kết thúc được. Quản Thiên Kiều trích dẫn ra một loạt số liệu, gửi vào điện thoại của mọi người, con rắn nào không bị kinh động, nhìn một cái là rõ.
Tiêu Vân Phi, cái ông già phụ trách nhà máy khuôn đúc, từ đầu tới cuối di động trống không, tuyến đường di chuyển chỉ có nhà tới nhà máy và ngược lại, thẳng tắp một đường.
Ngô Hiểu Tuyền phòng quảng cáo, điện thoại cũng trống trơn, gần như chẳng liên quan tới người khác, chỉ gọi điện cho Tiêu Lăng Nhạn.
Còn lại là Chúc Sĩ Bình, Chu Chân Y và mấy nhân viên phòng kỹ thuật, cuộc sống họ đơn giản chẳng có gì thay đổi.
Đương nhiên còn có cô trợ lý luôn lặng lẽ ít nói, trừ tư tình với Tiêu Quảng Bằng ra thì không phát hiện có gì khác thường.
" Vậy thì theo ý mày thì ông già của nhà máy khuôn đúc là gián điệp hả? Ha ha ha, Cừu Địch, đầu óc mày không bị thối rồi chứ?" Bao Tiểu Tam cười vô cùng khoa trương, ai bảo vừa rồi khen hai người kia không có hắn:
Có điều đối với Bao Tiểu Tam, Cừu Địch có nhẫn nại vượt xa tầm thường, chẳng hề giận hắn:" Tao chỉ nói một loại khả năng thôi mà, chúng ta không thể bắt tận tay day tận trán, cho nên chỉ có thể dựa vào tư duy để bắt chết hắn. Binh pháp tôn tử nói phu vị chiến nhi miếu toán thắng giả, đắc toán đa dã."
" Kế hoạch của chúng ta bất kể là mặt công khai hay ngấm ngầm đều có thể dùng để bài trừ, người bị quấy nhiễu không ngừng mà kinh động thì chắc chắn là không phải. Vào lúc này tên gián điệp kia chắc chắn là đứng ở góc độ người xem trò cười chứ không xen vào, hơn nữa vì cẩn ẩn nấp thời gian dài, cho nên hắn không muốn để lại ác cảm với Tiêu Lăng Nhạn."
" Những thiết bị chúng ta phát ra, phàm là những người chúng ta có thể giám sát quỹ tích hành động, lấy được tin nhắn, lịch sử cuộc gọi thì cũng không phải. Nếu tên gián điệp đó mà không biết cả chuyện đề phòng cơ bản đó thì bị phát hiện ra rồi."
" Khả năng hắn đã biết chúng ta cố tình thả mồi, nhưng hắn chưa chắc đã cự tuyệt được thứ mà chúng ta ngầm thả ra ... Bất kể hắn có đớp mồi hay không thì chắc chắn khi chúng ta tích cực hoạt động, hắn sẽ giữ đầu óc bình tĩnh nhất, không để lọt vào tầm ngắm của chúng ta, dù là vô tình."
Tạ Kỷ Phong khẽ gật gù, tán đồng suy nghĩ của Cừu Địch, ngay cả Bao Tiểu Tam cũng bị thuyết phục rồi, có điều hắn không quan tâm tới quá trình, chỉ muốn biết kết quả:" Vậy rốt cuộc là ai, mày mau mau tìm ra còn đổi lấy tiền."
" Cứ bình tĩnh, gián điệp là cuộc chiến thông tin, đợi Đường Anh có tin tức mang về, đem so sánh, lúc đó hẳn gần tới đích rồi. Cả hai nhà máy lớn như thế, tôi không tin không tin ra mối liên quan tới Lâm Hải." Tả Kỷ Phong trả lời Bao Tiểu Tam xong liền nhắc:" Một lát nữa Tiêu Lăng Nhạn sẽ tới chỗ chúng ta, hi vọng kết quả này thuyết phục được cô ấy."
Vậy là phải đợi một thời gian nữa, Cảnh Bảo Lỗi xem dữ liệu được Quản Thiên Kiều trích suất gửi vào máy mình, không kìm được suy đoán:" Phạm vi đã nhỏ thế này rồi, rốt cuộc là ai đây? Tôi thấy hoặc Chúc Sĩ Bình, hoặc Chu Chân Y là khả nghi nhất."
" Chính là người làm Tam Nhi nói tôi đầu óc bị thối ấy." Cừu Địch không ngờ chỉ thẳng ra:
" Tiêu Vân Phi sao, không thể nào." Cảnh Bảo Lỗi dứt khoát phủ định:
" Chắc chắn phải có một nhân vật cấp trọng lượng đứng sau mới được, nếu không loại kỹ thuật này lấy ra thì ai đầu tư? Tiêu thụ thế nào? Quản lý ra sao? Tôi nhìn đi nhìn lại, chỉ có ông ta có đủ năng lực này, cũng có đủ kiên nhẫn làm thế." Cừu Địch cũng không muốn nghi ngờ ông già hết mình với nghề đó, nhưng trừ ông ta ra, điều kiện những người khác quá kém:
" Tôi vẫn kiên trì ý kiến giữa Chu Chân Y và Chúc Sĩ Bình, bí mật chứa trong đầu họ, họ muốn tiết lộ ra ngoài quá dễ dàng." Cảnh Bảo Lỗi cố gắng giữ quan điểm:
" Ừ, hiện chưa đủ dữ liệu, ai cũng có thể." Cừu Địch ngả người ra sau, theo thói quan muốn gác chân lên bàn, nhưng Quản Thiên Kiều ngồi đối diện, biết ý thu chân lại:
Quản Thiên Kiều nhận ra động tác nhỏ này, nhoẻn miệng cười với Cừu Địch một cái, dù sao chỉ coi như tán gẫu thôi, cô nói:" Ngô Hiểu Tuyền cũng khả nghi lắm, nhìn ở góc độ kinh tế, cô ta có khả năng, song cô ta lại mù kỹ thuật, hơn nữa so với đám thân thích khác của họ Tiêu, cô ta nghèo nhất, không tối ưu được lợi ích."
" Đúng thế, với Tiêu gia, cô ta chỉ là người ngoài cuộc, tôi không thấy cô ta đủ thông minh sắc sảo, nếu không sớm leo cao hơn rồi, không đến nỗi làm mấy năm vẫn ở vị trí đó." Cừu Địch cũng bỏ qua cô gái này:
" Vậy Quách Phi Phi thì anh nghĩ sao, cuộc sống đơn điệu, gần như chỉ là cái bóng của Tiêu Lăng Nhạn." Quản Thiên Kiều thực ra chỉ là muốn gợi chuyện để nói mà tôi:" Cô ta gần như vô hình, nếu là cô ta thì chẳng ai nghĩ tới."
" Nếu là cô ta thì Tiêu Lăng Nhạn là đồ vô dụng vô tích sự, còn tôi thì sẽ thấy không có thành tựu gì, vụ này sẽ chán chết." Cừu Địch làm động tác ngoẹo đều lè lưỡi, khiến Quản Thiên Kiều cười khanh khách:
" Cảm giác thành tựu cái gì chứ, tiền nắm trong tay mới là có thành tựu nhất, chẳng lẽ mày còn muốn đợi tra cả năm mới ra cho thêm thành tựu à?" Bao Tiểu Tam lúc nào cũng thực tế nhất, kỳ thực đôi khi hắn giống mỏ neo giữ Cừu Địch lại khi y thả trôi đầu óc đi quá xa:
Vòng tròn mỗi lúc một thu hẹp, trong lúc mấy người trẻ tuổi thảo luận đùa vui, di động của Tạ Kỳ Phong vang lên, Tiêu Lăng Nhạn đã tới nơi. Hắn vừa mới đứng dậy định đi đón khách thì tiếng báo động tít tít tít tít tít kéo dài một cách gấp gáp phát ra làm Tạ Kỷ Phong mặt biến sắc, Quản Thiên Kiều thì như uống phải thuốc kích thích, nhảy ra khỏi ghế sô pha, chạy tới bên một chiếc máy vi tính im lìm đã lâu.
Mọi người cùng đổ tới sau lưng cô, bọn họ đều biết âm thanh này đại biểu cho cái gì, cá cắn câu rồi.
" Mọi người nghĩ quá phức tạp rồi, đáp án đơn giản thật đấy." Quản Thiên Kiều nhìn màn hình, đắc ý quay đầu lại, búng nhẹ lên trán Cừu Địch:" Cừu Địch, anh kiếm con lừa cho nó đá vào đầu, tỉnh táo lại chút, hi hi."
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Tạ Kỳ Phong thì vừa bấm máy vừa đi xuống lầu, khi Tiêu Lăng Nhạn vừa mới tới nơi thì tất cả lại lên xe quay trở về tòa nhà văn phòng Đồng Minh ở trấn Lâm Hải.
Nửa tiếng sau một tin tức khiến toàn bộ Đồng Minh rung chuyển lan đi với tốc độ chóng mặt, Tiêu Lăng Nhạn dẫn cảnh sát tới, công khai bắt nghi phạm tiết lộ bí mật ẩn mình sâu trong công ty.
Trợ lý hai đời chủ tịch và tổng giám đốc: Quách Phi Phi.