Chương 98: Bất nhân dễ làm giàu. (1)
Chương 98: Bất nhân dễ làm giàu. (1)
Ba ngày sau khi xảy ra sự việc, lâm thâm mưa phùn, hôm nay lạnh hiếm có, không có tuyết rơi, nhiệt độ chỉ năm bảy độ thôi nhưng lạnh tê tái, cảm giác mặc bao nhiêu áo cũng không ăn thua.
Đường Anh từ Phúc Kiến trở về, một lần nữa tới đại khách sạn Chiêu Thương trấn Lâm Hải, xuống xe nhìn khách sạn xa hoa bậc nhất nơi này cảm khái, thế sự thay đổi khôn lường.
Cừu Địch đã đứng ở cổng đại sảnh đợi sẵn, mũi y ửng đỏ vì lạnh, thậm chí hơi sụt sịt, có chút dấu hiệu cảm lạnh, chạy nhanh tới xách hành lý cho Đường Anh, đi trước dẫn đường nói:" Đi thôi, nói không chừng hôm nay là ngày cuối cùng ở đây rồi. Chị Đường, xong việc này rồi chúng ta đi đâu?"
" Cái đó phải xem bản thân cậu thôi, thông thường thì công ty không can thiệp vào hành động của nhân viên thuê ngoài. Nói cách khác các cậu muốn làm gì thì làm, đương nhiên khi có chuyện, tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho cậu." Đường Anh có chút ngập ngừng, bây giờ dùng giọng điệu công việc nói chuyện với Cừu Địch, tựa hồ thấy không được tự nhiên cho lắm:
Cừu Địch chẳng nhận ra, nói đùa:" Ý chị là, chúng tôi vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi phải không?"
" Hi hi, có vẻ là vậy đấy, nhưng mà không phải là theo nghĩa xấu đâu, cái nghề này chỉ có thể là vậy thôi." Đường Anh có thể nhận ra, Cừu Địch không có hứng thú tiến xa trong nghề này, chỉ coi là một trạm dừng tạm thôi, cô bước nhanh thêm hai bước, đi sóng vai bên Cừu Địch, hơi nghiên đầu sang hỏi:" Vậy cậu có ý định gì không?"
" Sắp hết năm rồi, tôi không chuẩn bị làm gì hết ... Ừm, chắc là sẽ về quê một thời gian." Cừu Địch nhún vai, có vẻ không theo đuổi gì cả:
Đường Anh hứng thú hỏi:" Tôi nghe đám Thiên Kiều kể, quê cậu vui lắm."
" Đó chỉ là cái làng quê nghèo trên núi, có gì mà vui, bọn họ chẳng qua là chưa thấy rừng núi, tất nhiên là thấy mới mẻ, coi như đi du lịch mà, chứ sống ở đó không hay như vậy đâu. Nhất là mùa đông tới rồi, giờ họ tới chẳng vui nổi, gió lớn tới mức thổi bay cả ngói, nhiệt độ thường xuyên dưới 0 độ, tuyết lớn một cái là coi như khỏi xuống núi luôn." Cừu Địch càng nói càng không yên lòng, cha mẹ ngày càng già rồi, trong thôn chẳng còn mấy người trẻ tuổi, xảy ra chuyện chẳng ai giúp ai được:
Người càng già, tình cảm với nơi chôn nhau cắt rốn càng sâu nặng, như nhà thằng nhóc Tiểu Đơn, con cái đều lên huyện thành sống, ông bà cụ trên 80 cả rồi nhất quyết ở lại không đi. Cha thằng nhóc đó rất giàu, đừng nói lên huyện thành sống, dù sống ở thủ đô, nhà đó vẫn dư dả.
Nhưng ông bà cụ không đi là không đi, nói thế nào cũng không đi. Nhìn cảnh đó là Cừu Địch đã hết muốn khuyên bảo cha mẹ mình rồi.
" Cậu sợ tôi tới nhà cậu đấy à?" Đường Anh đã tới cửa thang máy, quay sang trách:
" Thật sao, chị thực sự muốn đi à? Quê tôi mùa đông thì trừ lên giường đắp chăn ngủ, chẳng có việc gì để làm đâu." Cừu Địch nói xong mới nhận ra câu này có nghĩa khác, vội nói thêm:" Chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó ... Ý tôi là ở đó chán lắm, chẳng có gì để làm."
" Tôi vốn không nghĩ gì cả ..." Đường Anh khẽ gắt:
Cừu Địch ồ một tiếng, biết khôn không nói thêm nữa, thang máy từ từ đi lên, chỉ có hai người họ, tựa hồ đoạn hội thoại vừa rồi khiến hai người ở riêng bên nhau có chút lung túng, ngoài tiếng thang máy chạy ro ro thì không ai nói gì cả.
Vốn không có gì cả, nếu một người lên tiếng, xấu hổ sẽ qua đi, nhưng cả hai bất ngờ không nói, thế là càng lâu càng khó mở miệng.
Ting! Thang máy đã tới nơi cửa thang máy mở ra, Cừu Địch xách va li Đường Anh tới trước cửa phòng:" Giám đốc Tạ ở phòng 604, bố trí cho chị và Thiên Kiều ở sát bên, căn biệt thự đã trả rồi. Hiện Thiên Kiều không có nhà, cô ấy đi tới công ty chuyển phát để chuyển hàng, Đồng Minh đã thu hồi trang thiết bị ... Thẻ phòng của chị đây"
Đương Anh không nhận:" Cậu thiếu ga lăng quá đấy, hay dở gì cũng phải xách va li vào cho tôi chứ."
" Tôi sợ chị ngại thôi." Cừu Địch vào phòng, đặt hành lý bên bàn trà, y xưa nay làm việc nhanh gọn, xong việc là đi:" Giám đốc Tạ ở bên cạnh đang đợi chị đấy, chị nghỉ ngơi một chút rồi sang đó."
Nói xong là đi, cửa cũng khép lại, làm Đường Anh không có cơ hội nói gì, làm cô có hút buồn cười, cô không tin chàng trai như Cừu Địch thiếu kinh nghiệm yêu đương, xấu hổ khi tiếp xúc với nữ nhân. Nguyên do thằng nhóc đó phải đi vội như thế là trong đầu có ý nghĩ không lành mạnh nên chột dạ.
Đường Anh tắm rửa, trang điểm lại, lát sau rời phòng, gõ cửa phòng Tạ Kỷ Phong. Khi đi vào thấy Tạ Kỳ Phong và Cừu Địch đang ngồi đối diện trên ghế sô pha chơi cờ tướng. Có vẻ Tạ Kỷ Phong là bên thua, vì quân cờ đỏ của hắn không có bao nhiêu nữa, Đường Anh vừa đi vào, hắn thuận tay xóa bàn cờ:" Thôi không chơi nữa, tới lúc bàn chính sự rồi."
" Giám đốc Tạ, sao anh lại học cái trò ăn gian của Bao Tiểu Tam thế." Cừu Địch cản không kịp, vài nước nữa thôi là chiếu hết rồi, vị giám đốc Tạ này quá mất phong độ:
" Cậu chơi cờ không biết nể nang gì cả, có ai chơi vui mà đánh sống chết như thế không? Hai ngày qua không cho tôi thắng lấy một ván, xem ra không phải người cùng thời, thực sự không cách nào chơi với nhau được." Không ngờ Tạ Kỷ Phong đã chơi xấu còn chỉ trích ngược Cừu Địch:
" Anh nói thế nào chứ, chơi phải có thắng thua."
" Thôi, tôi nói cậu không hiểu, cậu chỉ biết sát phạt, một mực giành phần thắng, chưa hiểu cái thú của chơi cờ."
Đường Anh thoải mái ngồi xuống giường, trong phòng ấm áp, cô chỉ mặc chiếc áo len vàng, lại vừa tắm xong, da dẻ hồng hào, vẻ thanh xuân đầy sức sống triển hiện ra một cách rực rỡ. Hứng thú nhìn hai người họ lời qua tiếng lại một lúc rồi lấy ra chiếc máy tính bảng:" Thời gian quá ngắn nên tôi không thu thập được nhiều thông tin, hơn nữa tra cũng không dễ. Tôi thông qua công ty thám tử tư Lộ Thông có nghiệp vụ qua lại với chúng ta mới lấy được in tin tức này."
Trong nghề điều tra thương nghiệp này, có một quy tắc bất thành văn, tin tức thương vụ bản địa, đại đa số có thể chia sẻ. Ví dụ người phương bắc tới phương nam hoặc ngược lại, vì không quen thuộc, cho nên chia sẻ thông tin với nhau để tăng cường tốc độ điều tra, đôi khi còn mượn lực lượng đồng nghiệp đương địa điều tra. Thông thường những quy tắc ngầm thế này còn đáng tin hơn những thứ được viết giấy trắng mực đen.
Có điều tất nhiên là những loại thông tin đem chia sẻ thì không có mấy giá trị, ví như số lượng nhân viên, các loại tài sản, mặt hàng xuất nhập khẩu.