Chương 69: Ngàn dặm truy đuổi không rời. (1)
Chương 69: Ngàn dặm truy đuổi không rời. (1)
Cừu Địch khách khí uống vài chén coi như chào đón Vương Hải Phong gia nhập đội ngũ, không tham gia cuộc vui mấy người kia, trong lòng có tâm sự, một mình đi dạo quanh trấn Mang Nhai.
Ở cái vùng tây bắc này một thành thị có mười vạn người cư ngụ đã là lớn lắm rồi, trấn Mang Nhai cũng náo nhiệt phồn hoa đây, vì đây là trấn cuối cùng trước khi đi vào Nam Nương, cho nên khách qua đường nghỉ chân lại ở đây cũng nhiều. Có điều đừng lấy sự phồn hoa ở đây đem so với cảnh chen vai thích cánh ở nội địa. Tây bắc hoang vu chẳng có nhiều người như vậy đâu.
Nhờ vị trí địa lý địa lý mà Mang Nhai mới tấp nập vậy thôi chứ nó cũng không quá thích hợp cho người sinh sống, đây là thị trấn lâu đời rồi, có thể thấp thoáng nhìn thấy bức tường thành xư cũ xây dựng bằng đất, có lẽ từng rất cao lớn, bây giờ sụt vỡ cả rồi, thậm chí có thể thấy dấu vết sông hộ thành cũng đã cạn, chẳng ai có ý định tu sửa để làm nơi du lịch, bở lẽ điều kiện ở đây không thể duy trì cuộc sống quá nhiều người như thế.
Thực tế thì tuy ở đây có cảnh cuộc sống tấp nập, mua bán rộn ràng, Cừu Địch đoán cư dân đương địa không nhiều, chỉ có người làm ăn kéo tới đây thôi. Xung quanh toàn tiếng địa phương rất nặng ... còn nhiều thứ tiếng mà y thậm chí chẳng nhận ra, chẳng biết có phải thế mà Cừu Địch có cảm giác lạc lõng.
Chẳng có hứng thú mua bán gì, đi chưa tới nửa tiếng hết trấn rồi, y quay lại chờ đợi Lão Đổng.
Thời gian chờ đợi rất dài, ba giờ chiều Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân mới trở về, bàn bạc trong phòng rất lâu, chập tối lại đi, lần này do mấy tên kia say cả rồi nên Cừu Địch phải lái xe. Không ngờ là đi ăn cơm với cảnh sát đương địa, phải thừa nhận Lão Đổng ở trường hợp ngoại giao là vương giả tuyệt đối. Ăn cơm xong đi ra, Lão Đổng cùng người đứng đầu công an đương địa đã choàng vai bá cổ như anh em, trong lời nói khi say của họ, Cừu Địch nghe ra, vị đồn trưởng này đem thủ hạ trải khắp hai mươi dặm quanh trấn để tìm kiếm rồi.
Lại chở về nhà chiêu đãi đợi tin, tới nửa đêm ai nấy ngủ hết rồi Đới Lan Quân đi gõ cửa từng phòng một, đánh thức bọn họ dậy, ba chàng trai dụi mắt vào phòng Lão Đổng. Lão Đổng kích động tới toàn thân run lên, Vương Hải Phong vừa đi vào, hắn không nói không rằng, tới bắt tay lắc liên hồi, nhìn mặt tựa hồ còn muốn khóc.
Cảnh sát mất hơn mười tiếng xác minh, mục tiêu họ theo dõi đúng là đi qua nơi này, trên đường quốc lộ 45 cách trấn Mang Nhai 20km, ở trạm xăng cuối cùng trước khi vào Nam Cương đã tìm được hình ảnh giám sát.
Ảnh phóng ra rất rõ, một nam tử đang cật lực xách thùng xăng vào khoang sau xe, bên trên xếp chỉnh tề 4 thừng xăng cỡ 50 lít. Còn người đó chính là tên cổ có xẹo đã biến mất nhiều ngày, vết xẹo đó leo từ cổ lên má nhìn rất rõ ràng, xe cũng vẫn là chiếc Hồng Quang nhưng đã đổi biển. Nơi này ít nhân khẩu cũng có cái lợi, người trạm xăng còn miêu tả được rõ ràng rằng người đó đồ đầy bình, thêm bốn thùng xăng lớn còn mua thêm mấy thùng nước khoáng.
Làm Lão Đổng không thể tha thứ cho bản thân nhất là, thời gian đối tượng xuất hiện là lúc 23 giờ đêm qua, khi có đội ngũ của bọn họ đều ngủ trong trấn.
Không cần nói nhiều nữa, tất cả rối rít chuẩn bị lên đường ngay trong đêm, men theo manh mối đó nhắm thẳng mục tiêu.
Ngày 1 tháng 6, đoàn người Đổng Thuần Khiết đi liền 340km, tới lối rẽ Dân Phong, nơi này nằm ở đoạn giữa của con đường quốc lộ xuyên sa mạc. Đây là kiến nghị của Ninh Tri Thu và Vương Hải Phong, so với việc tìm kiếm không có mục đích không bằng chạy tới trước đối phương ôm cây đợi thỏ. Quan ải mà bọn họ lựa chọn là con đường phải qua từ hướng Mang Nhai tới trung tâm Nam Cương.
Gác ở đó, thoáng cái hai ngày qua đi.
Men theo đường bọn họ thiết lập bốn phòng tuyến trong tối lẫn ngoài sáng, phòng tuyến thứ nhất là ba dân nghiệp dư Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, nhiệm vụ của bọn họ là luân phiên quan sát xe trên đường. 5 km phía sau, ở nơi có hai đồi cát, Ninh Tri Thu và Vương Hải Phong mỗi người gác một cái, đang cầm súng lục đợi mục tiêu. Đó là một công cụ đánh dấu đặc thù, có thể bắn tín hiệu truy vết vào mục tiêu, hai khẩu súng này trông cậy hết vào hai đồng chí từng ở trong quân ngũ.
2 km sau đó nữa chính là bộ chỉ huy lâm thời, Đổng Thuần Khiết đợi tin, Đới Lan Quân phụ trách tiếp ứng lưu động, thực ra chỉ là mỗi đoạn thời gian lại đưa tới đồ ăn nước uống mà thôi. Toàn bộ nơi mai phục thuận theo hình dáng đường quốc lộ tạo thành đường cong lớn, phía trước trời cao đất rộng, mục tiêu rõ ràng, phía sau địa thế cao dần cong lên trên, là điểm phục kích thiên nhiên.
Chiếc Buick lại lần nữa quay về, đỗ chéo bên đường, khi Đới Lan Quân đầu quấn khăn đeo kính râm nhảy xuống, Lão Đổng ngồi trên bãi cát, áo khoác chụp lên đầu, mấy ngày liền chưa tắm rửa rồi, trông như dân tị nạn. Trước mặt hắn là tấm bản đồ, lại ngồi đó vắt óc suy đoán đối phương có thể ở đâu. Ở nơi này thiết bị điện tử phái dùng một cách tiết kiệm, trừ trên xe ra không có nơi nào sạc, cho nên khi nào khẩn cấp mới dùng, còn lại dựa vào phương thức nguyên thủy nhất này.
" Có vấn đề gì không?" Lảo Đổng hỏi theo thói quen:
"Không!" Đới Lan Quân đáp ngắn gọn, chỗ Lão Thư và Vương Hải Phong không có vấn đề gì, ba vị kia dù có vấn đề cũng chẳng phải là vấn đề, họ chỉ nhìn xe đi ngang qua, mà đoạn đường này xe không nhiều, đại đa số là xe việt dã, loại xe sản xuất trong nước như Hồng Quang, nhìn một cái là nhận ra:
" Ài ..." Lão Đổng thở dài, nhận lấy bình nước Đới Lan Quân đưa cho, vặn nắp uống một ngụm, khó ở nhìn mặt trời chói chang trên đình đầu, chép cánh môi khô cong, yết hầu cử động, tiết kiệm sức lực nên ngay cả nói nhiều một câu cũng chẳng muốn.
" Chung ta không thể đợi mãi như thế này được." Đới Lan Quân ngồi xuống, toàn thân không thoải mái, mồ hơi nhớp nháp, bẩn tới cả màu da cũng thay đổi rồi. Quần áo ướt lại khô, khô lại ướt, thấy rõ từng vệt nước trên đó, cô lo cứ thế này không chịu đựng được lâu.
" Bọn chúng sẽ đến, nhất định sẽ đến." Lão Đổng như đang tự thôi miên bản thân, lẩm bẩm:
Đới Lan Quân không đáp, co người lại, đầu đặt lên gối, kéo khăn quấn đầu che qua mũi, đừng nói tới chuyện khác, ở nơi này cả việc hít thở cũng khiến người ta khó chịu.
Lão Đổng bò dậy, nói lớn hơn:" Tin tôi đi, nhất định sẽ tới."
Đới Lan Quân "ừm" một tiếng chẳng rõ là tán đồng hay là ứng phó cho có, cả cuộc hành trình như thế, cho dù là người tự tin tới cuồng vọng cũng bị mài mòn hết rồi.