Chương 70: Ngàn dặm truy đuổi không rời. (2)
Chương 70: Ngàn dặm truy đuổi không rời. (2)
" Tiểu Đới, cô theo tôi năm năm rồi, có phải hối hận lắm không?" Lão Đổng bất ngờ hỏi:
Đới Lan Quân đứng dựa vào phần bóng râm của chiếc xe, trả lời có lệ:" Nơi nào cũng thế thôi mà."
Lão Đổng lại nói:" Trước kia cô ở bên an ninh nội bộ, làm việc rất tốt."
Đới Lan Quân khẽ lắc đầu:" Ngành nào cũng có đau thương ngành đó thôi, chúng tôi mấy năm đó thẩm tra phần tử tà giáo, đám người bị tẩy não thật đáng sợ, họ không thua kém gì những tên gián điệp được huấn luyện bài bản, người thẩm vấn chết mệt mà không làm gì được chúng, chúng tôi trong mắt chúng là tà vật ... Tới tận bây giờ tôi cũng không hiểu nỗi, đang sống tốt đẹp, sao con người ta đi vào đường đó? Cô gái mười tám mười chín tuổi đầu, vậy mà như vu bà, mở mồm ra là đại pháp, thần giáo, vì đi theo chân thần, đến tự thiêu cũng không sợ hãi ..."
" Thực ra chúng ta cũng bị tẩy não, bản thân tín ngưỡng chính là thứ bài xích thất tình lục dục, cô muốn có được nó, giữ vững nó thì phải từ bỏ rất nhiều thứ ..."
Hôm nay Đổng Thuần Khiết có phần khác thường, Đới Lan Quân quay đầu nhìn từ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt ngày một lãnh đạm, có cảm giác được chút nguy hiểm. Trải qua rất nhiều chuyện, cô vẫn thấy Đổng Thuần Khiết như bao phủ trong sương mù, vì không một ai làm trong ngành này lại không hiểu được nguy hiểm của nó, Lão Đổng tự chuốc lấy cái chết mà vẫn cứ hung hăng như thế, mấy năm liền bình an vô sự là câu đố lớn trong lòng cô.
Chẳng lẽ bên trên không ai biết chuyện Lão Đổng làm hay sao? Nếu không ai biết thì cái gọi là an ninh quốc gia cũng kém cỏi quá rồi.
Thế nhưng vì thói quen nghề nghiệp, Đới Lan Quân không hỏi, dù cô cảm giác được con người của Lão Đổng lúc này như biến thành người khác.
" Xin lỗi, để cô phải chịu nhiều khổ cực như vậy." Đổng Thuần Khiết bỗng dưng xin lỗi:
" Chủ nhiệm Đổng, anh nói gì vậy, hôm nay anh cứ là lạ." Đới Lan Quân cẩn thận nói:
" Ha ha ha, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng hận tôi, nếu như ... Tôi nói là nếu như có cơ hội, tôi nhất định xin phép điều cô về cục, dù có ngồi soạn thảo văn bản, đánh máy cũng còn hơn ra ngoài chịu nắng chịu gió thế này. Cô cũng lớn lắm rồi đấy, vậy mà chẳng thể lập gia đình, ổn định cuộc sống, người ta đợi cô cũng mỏi mòn rồi, không thể tiếp tục thế này được ... Đều tại tôi, do tôi quan tâm tới cô chưa đủ."
" Tôi cũng không có tư cách gì nói cô, chị dâu cô chướng mắt với tôi, đem con ra nước ngoài sống chết không chịu về. Cô ấy còn chẳng buồn nói chuyện với tôi, hai mươi mấy năm vợ chồng ân ái, cuối cùng kết thúc bằng tờ đơn ly hôn do luật sư đưa tới, chẳng được gặp mặt."
" Lòng người là thứ khó suy đoán nhất, có điều nếu suy đoán chính xác thì chuyện khó tới mấy cũng không còn khó nữa, việc gì cũng cần một cơ hội. Cơ hội lần này không tệ, bây giờ tôi lại hoài niệm ngày tháng ăn uống chơi bời, tiêu dao tự tại cho qua ngày ... Thật đấy, trong cuộc sống, người duy nhất tôi thấy có lỗi là con tôi, công tác, tôi có lỗi với cô ..." Lão Đổng lẩm bẩm, giống như cuộc họp tự phê bình nội bộ, chăng qua là lải nhải vô nghĩa thôi:
Vị lãnh đạo này rất hiền hòa, xưa nay chưa từng có chút quan uy nào, nhưng thân thiện quá độ cũng không phải là chuyện tốt. Đới Lan Quân nhìn bộ dạng như mơ ngủ của hắn mà mắng thầm trong lòng, bảo sao vợ hắn lại đòi ly hôn, lảm nhảm còn hơn cả nữ nhân, cô quen coi lời hắn như gió thoảng bên tai rồi.
Kiếm cớ phải đưa tiếp tế cho mấy vị kia Đới Lan Quân lên xe rời đi, không biết Lão Đổng thất thần nhìn theo, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó giống như câu xin lỗi
" Lão Thu, còn thuốc lá không?"
" Có, đợi chút."
Ở nơi ẩn nấp, Vương Hải Phong dùng bộ đàm gọi, không lâu sau Lão Thu từ điểm ẩn nấp nhảy ra, chạy nhanh tới.
Trong tầm mắt của hắn là đồi cát liên miên vô tận, cuối tầm nhìn, núi và trời vốn là hai màu sắc khác nhau nhưng dường như hòa làm một, ở giữa thì trống rỗng. Xung quanh yên ắng tới mức làm người ta sợ hãi, thi thoảng có xe, cách mấy km đã nghe thấy tiếng động cơ rồi.
Nơi Vương Hải Phong ẩn nấp dùng tảng đá lớn đắp thành, thuận theo địa thế đào một cái hố, thời tiết nóng như thiêu đốt này, nấp trong hố dễ chịu hơn bên ngoài nhiều. Lão Thu chạy tới nằm thẳng xuống cát vứt cho bao thuốc lá, Vương Hải Phong nhận lấy hỏi:" Sao vẫn chẳng có tin tức gì nhỉ, đợi tới bao giờ đây?"
" Kiên nhẫn chút." Lão Thu nói:
" Này, ba thằng ngốc phía trước liệu có giúp được gì không đấy?" Mặc dù đôi bên tiếp xúc chưa nhiều, chỉ thời gian đi xe cùng nhau thôi, nhưng ấn tượng cũng quá rõ, đặc biệt là Bao Tiểu Tam, đúng là tổ hợp quái thai của ngu xuẩn và lưu manh:" Thông tin về tên mặt xẹo là lại do Bao Tiểu Tam tìm ra à?"
" Không phải nói chứ, nếu không phải nhờ Bao Tiểu Tam đổi lại có là ai cũng không tìm ra được loại thông tin này ... Tôi đoán chừng thằng nhóc đó kiếm hiệu gội đầu giải tỏa, cậu đoán xem thế nào, tìm đúng nơi mà thằng mặt xẹo tới luôn. Tổ chức tra mấy năm không ra tin tức gì, cứ như thế bị Bao Tiểu Tam phát hiện ... Ha ha ha ... Thực sự khôi hài."
Hai người châm thuốc cười lớn chẳng cần kiềm chế gì, có lẽ bọn họ căn bản không coi chuyện này ra gì.
5 km về phía trước đỗ một chiếc xe việt dã, hai ngày liền canh gác ở nơi này, mệt thì chẳng mệt, nhưng làm cho người ta phát ngán rồi.
Trừ nước và xăng, Vương Hải Phong khả năng bỏ sót mất một thứ quan trọng hơn, đồ ăn. Không phải là không có, nhưng mà bánh khô, thịt khô, đồ hộp, ăn vài bữa thôi có thể khiến người ta nhìn muốn nôn rồi. Nước uống chỉ có nước khoáng, nước vào miệng chẳng bao lâu hóa thành mồ hôi, càng uống càng khát.
" Nhìn kia, xe tới rồi ..." Cảnh Bảo Lỗi cầm ống nhóm lên nhìn:
Không phải, là chiếc xe con.
" Mau, lại có rồi ..." Cảnh Bảo Lỗi cầm ống nhòm lên nhìn:
Cũng không phải, một chiếc xe thương vụ.
Mới đầu còn sốt sắng như thế, nhưng chẳng mấy trạng thái bắt đầu thay đổi, ba người đùn đẩy nhau, kết quả là oẳn tù tì, ai thua phải gác. Nhưng tên thua rồi cũng không chịu gác đàng hoàng, chẳng buồn cầm ống nhòm lên nhìn, đợi xe phóng qua trước mắt mới nhìn thì muộn mất rồi.
Chờ đợi tới chán nản, không khỏi sinh nghi vấn, đối phương liệu thực sự đi về hướng này không?