Chương 93: Mai phục bên trong sương mù. (4)
Chương 93: Mai phục bên trong sương mù. (4)
Phòng bệnh, bệnh viện quân y, thành phố Ô Lỗ Mộc Tề.
" ... Chuyện xảy ra vào tết dương lịch năm 1940. một nhà hàng ở Thụy Điện phát sinh một vụ nổ súng, an ninh Thụy Điển bắt được đại biểu thương vụ công ty nước Anh tên Stephen, tìm được trong phòng hắn 40 pound thuốc nổ. Từ đó xác định Stephen chính là gián điệp nước Anh chuẩn bị phá hỏng nhà máy của họ. Vì chuyện này mà quan ngoại giao của nước Anh phải chính thức xin lỗi, công khai thừa nhận thân phận gián điệp của Stephen, đồng thời đảm bảo với đồng minh, sẽ không tái diễn chuyện này nữa, Stephen vì thế mà ngồi tù một năm ... Các cậu có biết sau đó xảy ra chuyện gì không?"
Đổng Thuần Khiết mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, người nằm trên giường bệnh mà vẫn không quên ba hoa bốc phét, có điều mỗi lần hắn dừng lại gây hồi hộp, nhưng không đoán ra được để phụ họa. Ai dà, biết làm sao, thính giá kiến thức nông cạn, không có tiếng nói chung.
Cảnh Bảo Lỗi ở bên trái lắc đầu không biết, Bao Tiểu Tam ở bên phải càng chỉ biết thộn mặt mà nghe không biết gì cả, còn Cừu Địch đi qua đi lại ở trước mặt thì chẳng nói gì hết. Thế là Đổng Thuần Khiết đành phải tự hỏi tự trả lời:" Sau khi ra tù, tên gián điệp mất đi giá trị Stephen sống rất khổ cực, không còn cách nào khác chỉ đành đi kinh doanh. Chính phủ Thụy Điển cũng chẳng buồn để ý tới tên gián điệp bị lộ này ..."
"Ai mà ngờ được chính tên gián điệp bị lộ đó bốn năm sau làm một việc lớn, hắn thành công giúp cho nhà hóa học Bohr giúp Đan Mạnh phân rã nguyên tử trốn về Anh thoát khỏi sự truy bắt của Đức quốc xã ... Về sau mới phát hiện ra đó là mưu kế, bọn họ diễn một vở kịch đánh lừa kẻ địch, đưa Stephen vào vai trí tên gián điệp thảm hại bị bại lộ, khiến đối phương lơ là, thừa cơ hoàn thành việc này."
" Tôi chính là được gợi mở từ vị gián điệp lập công lớn đó để lập ra kế hoạch dụ tên gián điệp kia."
Vẫn chẳng ai phản ứng gì cả, Lão Đổng thì kể tới miệng khô cổ khát, không nhịn được hỏi:" Này tôi nói các cậu có hiểu không vậy?"
" Hiểu rồi, hắn rất thảm, anh còn thảm hơn, ít nhất hắn không bị bắn."
Câu trên là do Cừu Địch nói, nói phát làm Lão Đổng nghẹn luôn, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cười trộm, làm Lão Đổng tức lắm, chỉ thẳng mặt Cừu Địch quát:" Nhãi con không đáng bàn việc lớn ... Này Tam Nhi, cậu muốn ăn gì?"
" Chẳng muốn ăn gì, tôi chỉ muốn đi dạo thôi cũng không cho đi, đúng là đám bất nghĩa." Bao Tiểu Tam là tên ưa hoạt động, bây giờ suốt ngày bọn họ bị nhốt ở khu phòng bệnh cuồng chân lắm rồi:
Tình trạng bây giờ là thế đấy, ba người không bị thương, không bị bệnh cũng phải ở bệnh viện ở chung với Lão Đổng và Đới Lan Quân, được cấp mỗi người một phòng riêng, được người ta cầm súng canh 24/7, chẳng khác gì ngồi tù.
" Đừng suy nghĩ linh tinh, đó là tổ chức quan tâm tới cậu." Lão Đổng trấn an:
" Cũng không cho gọi điện thoại." Cảnh Bảo Lỗi khó chịu, thời buổi này tịch thu điện thoại không cho vào mạng thì khác gì giết người:
" Đó là tổ chức muốn bảo vệ cậu, với lại cậu định gọi cho ai chứ? Anh em cậu ở đây hết rồi mà." Lão Đổng an ủi, người thế hệ cũ như hắn, cầm di động lên chủ yếu chỉ biết nghe gọi không hiểu nổi, nói vô ích:
" Vậy khi nào thì cho chúng tôi đi?" Cừu Địch bức bối lắm rồi, thậm chí đứng im một chỗ cũng không nổi, nãy giờ như kiến bò chảo nóng, cứ nhìn Lão Đổng là muốn đánh:" Có phải do tổ chức quyết định không?"
" A đúng rồi, rốt cuộc cũng có một người thông minh." Lão Đổng giả ngốc giơ ngón tay lên khen:
Nói tới mức này rồi Bao Tiểu Tam không lòng vòng nữa, phát huy trí tưởng tượng của mình, hỏi:" Anh Đổng, tổ chức không cho chúng tôi đi là có ý gì? Hay là chuẩn bị phát súng phát đồng phục, lại phát cho chúng tôi một tờ giấy thông hành ngầu lòi, giao cho chúng tôi làm phi vụ bẩn thỉu, như đi xử lý ai đó? Tôi thấy tổ chức nên cân nhắc tuyển mộ tôi, dù sao thì tôi cũng chẳng có nơi nào để đi."
Ài, đúng là một màn tự giới thiệu vô cùng tệ hại, Lão Đổng mím môi nén cười, nhìn tướng mạo rất thích hợp làm thổ phỉ chặn đường cướp tiền của Bao Tiểu Tam, không đành lòng đả kích, hòa nhã an ủi:" Tam Nhi, cậu có lý tưởng, có hoài bão là chuyện tốt ... Nhưng thế này là không đúng, vừa mới có chút cống hiến đã đòi cái này cái kia của tổ chức là không được ... Với lại cậu có làm gì đâu, chẳng qua chỉ đổ một chai nước vào bình xăng của chúng thôi mà."
Công lao bị đánh giá thấp, Bao Tiểu Tam rất khó chịu:" Đâu chỉ có thế!"
" Ồ, còn gì nữa?" Đổng Thuần Khiết ngạc nhiên, còn chuyện gì giấu mình à?"
"Tôi sợ nước không đủ cho nên đái thêm một bãi. Còn nữa anh đừng quên chứ, tin tức đầu tiên là tôi kiếm được từ hai em gái của hiệu mát xoa gội đầu đấy nhé ... Anh Đổng, không phải là anh xong việc quịt nợ đấy chứ?" Bao Tiểu Tam vừa nói xong làm Cảnh Bảo Lỗi cười tới toàn thân run rẩy, xem Lão Đổng xử trí như thế nào:
Có điều xem thường độ vô sỉ của Lão Đổng rồi, hắn không hề cười, còn nghiêm mặt mắng Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, những điều cậu nói đều là cơ mật, tiết lộ ra ngoài thì cậu đừng mong đi đâu được nữa."
" Nghiêm trọng như vậy á?" Bao Tiểu Tam giật bắn mình, mấy ngày qua không ít người tới nói chuyện, không chỉ một lần nhấn mạnh phải bảo mật, nên thực sự dọa hắn sợ hãi:
Trong phòng im lặng chốc lát, cả Cừu Địch cũng dừng chân, vì trước mắt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp đang nhìn y cười. Cừu Địch hơi do dự rồi đi nhanh tới, đến trước mặt Đới Lan Quân phải treo tay trước ngực, không biết hai người nói gì, ghé đầu thì thầm, dáng vẻ cực kỳ thân mật, không lâu sau hai người đi sang bên trò chuyện riêng.
Bao Tiểu Tam nhìn mà thèm không thôi, hỏi nhỏ Cảnh Bảo Lỗi:" Bảo Đản, mày nói xem hai người họ đã ngủ với nhau chưa? Tao thấy Cừu Địch mấy lần trốn trong phòng chị Đới lâu lắm."
Cảnh Bảo Lỗi quen cách nói chuyện này rồi, đáp:" Chị Đới bị thương ngủ thế nào được?"
" Thiếu gì tư thế không ảnh hưởng chứ? Tao đoán chắc là ngủ rồi." Bao Tiểu Tam khẳng định chắc cả mười phần:
" Tán đồng, bảo sao cậu ta không muốn đi." Cảnh Bảo Lỗi cố tình nói:
Bao Tiểu Tam nhìn theo mãi:" Mẹ thằng chó, sướng thật đấy, chị Đới xinh đẹp như thế, nếu là tao một ngày chơi ba lần cũng được ..."
" Cút, cút, nói năng vậy hả?" Lão Đổng không nghe tiếp được nữa, bực mình bỏ đi:
Bao Tiểu Tam đuổi theo tiếp tục làm phiền hắn, giọng oang oang:" Này, này, anh Đổng, đừng đi chứ, tổ chức không nghĩ tới vấn đề sinh hoạt của chúng tôi à? Kiếm cho tôi một nữ binh, tôi cũng không đi nữa đâu ... Anh ơi anh, anh cũng thời gian dài không có nữ nhân rồi, sao anh sống qua được? Chẳng lẽ cũng tự xử như chúng tôi à?"
Các chiến sĩ đứng dọc hành lang phải cắn chặt răng mà cũng không giữ nổi gương mặt nghiêm túc.
" Trời ơi là trời, sao tôi không quyên mình vì nước đi cho rồi ... Phiền chết đi được, đừng có theo tôi ..." Lão Đổng đi thật nhanh, không chịu nổi phiền nhiễu mà chuồn mất, Bao Tiểu Tam không chịu bỏ qua, đuổi tới tận phòng bệnh:
Cảnh Bảo Lỗi chẳng còn ai nói chuyện nữa, thế là bắt chuyện với người canh giữ, nhưng mà những người đó là người nửa máy, đừng hi vọng họ nói được vài câu có cảm xúc, tối đa chỉ ậm ừ hai tiếng, càng nói chuyện càng làm hắn thấy buồn chán.
Ngày tháng buồn chán cứ như thế trôi đi, trôi liền một lúc hai tuần ...
(*) Bohr cũng tham gia dự án Manhatan chế tạo bom nguyên tử, nhưng mà làm việc từ xa, không trực tiếp.