Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 94: Chìm Đắm Không Biết Đúng Sai. (1)

Chương 94: Chìm đắm không biết đúng sai. (1) Chương 94: Chìm đắm không biết đúng sai. (1)

Hôm nay là ngày cắt chỉ của Đới Lan Quân, đây vốn chỉ là việc rất đơn giản, nhưng trong phòng bệnh của cô lại tập trúng tận mấy bác sĩ cùng bốn năm y tá. Sau khi cắt chỉ xong, kiểm tra vết thương, ghi chép lại bệnh án, mọi người đều nuối tiếc nhìn bệnh nhân. Một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng khi tháo băng ra cánh tay cô trông hết sức khủng khiếp, ngón cái bị cắt đi, đạn bắn xuyên qua gân bắp thịt, đứt cả đầu ngón tay, diện tích vết thương lớn. Trải qua hai lần phẫu thuật, chỉ có thể cắt ngón tay, bây giờ bàn tay như ngọc ngà chỉ còn lại bốn ngón, vết thương mới lành đỏ tới phát sợ.

" Xin lỗi đồng chí, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, vết thương do súng gây ra là loại mang tính nhiễm bẩn, cực kỳ dễ bị nhiễm trùng ... Cô lại trúng đạn ở khoảng cách gần như thế ..." Bác sĩ thương tiếc nói, không chỉ mất ngón cái dây thần kinh cũng tổn hại nặng, miễn cưỡng giữ được bàn tay cho cô mà thôi, năng lực vận động của nó thì không trông đợi gì nữa:

" Cám ơn, thế này đã là kết quả tốt nhất rồi, tôi còn không ngờ có thể sống sót trở về nữa cơ." Đới Lan Quân cười tươi nói:

Sự thoáng đạt đó lan truyền cho xung quanh, xử lý xong xuôi, dặn dò một phen rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại một cái đầu thập thò bên ngoài. Đới Lan Quân huýt sáo, ngoắc ngoắc ngón tay:" Vào đi chứ, sao phải nhìn trộm như thế?"

Cừu Địch đi vào phòng bệnh, vừa mới tới gần, Đới Lan Quân ở trên giường bệnh mỉm vươn dài tay ra tới trước mắt y. Cừu Địch chớp chớp mắt nhìn bàn tay thiếu ngón, vết thương đáng sợ chép miệng.

Đới Lan Quân cười khúc khích trêu:" Nào, làm thêm vẻ mặt đau lòng rơi lệ nữa chứ, thế này chưa đủ đâu."

" Đã như thế này rồi mà em còn cười ra được à?" Cừu Địch thực sự đau lòng:

" Vì sao không cười được chứ, may mắn trước khi em biến thành như thế này đã quyến rũ được một người bạn trai, tạm thời không lo bị ế rồi." Đới Lan Quân cố ý nói, thấy Cừu Địch vẫn cứ ngây ra, phồng má lên làm vẻ mặt tội nghiệp hỏi:" Anh sẽ không chê em chứ, đừng có đâm thêm dao vào vết thương của em nữa nhé?"

" Quan hệ của chúng ta đã tới mức đó rồi sao?" Cừu Địch tới giờ vẫn thấy hoang mang, hai người bọn họ vốn chẳng vừa mắt gì nhau, hôm đó chuyện phát sinh đều do hoàn cảnh đặc thù, ở trong tâm trạng đặc thù, quan hệ phát triển rất nhanh, nhưng y vẫn có cảm giác chưa tới được mức đó:

Bạn gái ư? Thì miễn cưỡng thế đi, Đới Lan Quân nói thế rồi mà, nhưng Cừu Địch cũng không chắc là cô nói thật không nữa.

Nói về sự thân mật, chuyện hôm đó chắc chắn đã phá vỡ khoảng cách giữa bọn họ, nhưng còn về tình cảm, có lẽ vẫn còn cần nhiều thời gian kiểm nghiệm. Có điều ít nhất thời điểm này, y phải đảm nhiệm vai trò bạn trai làm chỗ dựa cho cô.

Đới Lan Quân lại tính nghịch dựa người vào vai y:" Anh nói mức đó là mức nào? Không phải chỉ là chuyện sớm muộn hay sao? Có điều anh phải chịu trách nhiệm với em đấy , vừa vặn em không biết làm cơm, giờ thì hay rồi, không cần phải làm nữa. Em cũng không biết giặt quần áo, quá tốt luôn, có cớ để không làm ... Ừm, thế này chẳng phải là không làm được bất kỳ việc nhà nào rồi hay sao? Chẳng may tới mức đó, anh phải chuẩn bị tâm lý đấy nhé."

Giọng cô vừa hờn vừa dỗi, giống như lúc bình thường, mở mồm ra là nói dối được. Cừu Địch cố tình đẩy cô ra, cố ý đi qua đi lại trước giường bệnh lên mặt nói:" Em nghĩ như thế là không đúng rồi, bây giờ em không phải là mỹ nữ hoàn mỹ nữa, phải hạ mình xuống, phải làm việc nhiều vào, kiếm tiền nhiều vào, tiêu chuẩn chọn bạn đời càng phải hạ thấp hơn nữa. Thu nhập cá nhân này, nhà cửa này, xe cộ này, hộ khẩu gì đó này, tốt nhất là đừng nhắc tới nữa ... Em nói xem có đúng không?"

Đới Lan Quân bặm môi tủi thân, cô xuống giường đi dép lê, xỉa tay vào ngực Cừu Địch:" Chẳng phải là tìm một nam nhân không có công việc đáng hoàng, không có công việc ổn định, chỗ ở cũng đi thuê như anh là được rồi hay sao?"

" A đúng rồi, ý anh là như thế đấy." Cừu Địch gật gù khen ngợi:" Thức thời thế này không sợ ế đâu."

Đới Lan Quân quen chân khẽ đá y một cái, rồi khoác tay rời phòng bệnh, đi dạo tắm nắng giống như mọi ngày.

Thực ra rất nhiều biểu hiện bên ngoài không cần nghĩ cũng biết là giả, chẳng cô gái nào lại không bận tâm chuyện đó. Khi xuống lầu, Đới Lan Quân mấy lần nhìn tay mình, không kìm được tiếng thở dài, tới đại sảnh khu phòng bệnh, cô cố tình cho tay vào túi quần, sợ bị người qua lại nhìn thấy.

" Không cần thương tâm, em xinh đẹp như thế này, dù tổn thất chút ít vẫn cứ là mỹ nữ." Cừu Địch nhỏ giọng an ủi:

Đời Lan Quân đáp lại bằng một cú giật khuỷu vào mạng sườn làm Cừ Địch nhăn mặt, khẽ đáp:" Thực sự không thương tâm, có thể sống đã là may mắn rồi, nhưng mà so với người bình thường lại là bất hạnh ... Em cũng không biết loại cuộc sống này kéo dài được bao lâu."

Cô quyến luyến dựa vào vai Cừu Địch, lấy má cọ cọ vai y, thời gian qua cô giống như một cô bé thích làm nũng vậy. Từ phòng bệnh tâm tình, tản bộ tắm nắng, rồi lén lút hôn nhau dưới tán cây, cứ như lần nữa trải qua cảm giác mối tình đầu, khiến người ta xao động.

" Loại cuộc sống này chẳng chán chết, mỗi ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn ... Ài, lần này hại chết anh rồi, quay về phải làm lại từ đầu, chuyện làm ăn ở thủ đô chắc chắn là hỏng rồi." Cừu Địch tiếc lắm, mãi mới đưa công việc đi vào hướng ổn định:

" Mị lực của cuộc sống chính là đó, mạo hiểm giống như liều thuốc gây nghiện, sau khi nếm thử rồi, luôn khao khát cái cảm giác kinh tâm động phách, không còn quen được cuộc sống đều đặn bình đạm nữa." Đới Lan Quân bỗng nhiên cảm thán:

" Em nói anh đấy à?"

" Cũng là đang nói em, giống như đám tội phạm kia vậy, phạm tội một khi đã thành hành vi thói quen, không khác gì cá mập ngửi thấy mùi máu là hưng phấn. Những nhân viên thực địa mà em biết ngày ngày mong đợi thoát khỏi cuộc sống nguy hiểm, nhưng quay về cơ quan, cuộc sống cố định sáng đi tối về, khiến bọn họ không sao quen được ... Em thực sự không biết mình phải làm thế nào đây?"

Cừu Địch khẽ nghiêng đầu sang hôn lên tóc cô:" Sống bình thường thế này không được sao?"
Bình Luận (0)
Comment