Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 425 - Chương 95: Chìm Đắm Không Biết Đúng Sai. (2)

Chương 95: Chìm đắm không biết đúng sai. (2) Chương 95: Chìm đắm không biết đúng sai. (2)

" Được thật sao? Em kể cho anh nghe một chuyện, ngày em mới vào nghề, được một đàn anh dẫn dắt, anh ấy có tuổi rồi, có thể coi là nhiệm vụ cuối cùng của anh ấy trước khi rời thực địa về làm việc văn phòng. Anh ấy là người chính trực, gương mẫu, nhân viên thực địa thường xa nhà lâu ngày, thường có rất nhiều vấn đề, nhưng anh ấy không có tật xấu đó." Đới Lan Quân hồi ức, giọng buồn buồn:

" Gần hai năm sau cả cơ quan ầm ĩ, vợ anh ấy tới tận nơi đánh ghen. Khi đó chuyện vỡ lở không ai ngờ, không chỉ có một tình nhân trong cơ quan, mà tới bảy người, anh ấy lập tức bì khai trừ, nghe đâu còn biển thủ công quỹ bao tình nhân nữa."

" Em không tin, anh ấy sao có thể là người như vậy, cho rằng có hiểu lầm nào đó, đến khi cùng anh ấy đi uống rượu tâm sự, anh ấy không giải thích cho việc làm của mình, chỉ nói hai chữ, buồn chán. Rồi sau đó nữa anh ấy bỏ đi, không ai biết đi đâu. Lúc đó em không hiểu được, về sau dần dần hiểu ra, anh ấy chỉ muốn tìm lại kích thích khi còn ở thực địa."

Nói rồi giơ tay lên, trong mắt thoáng xuất hiện ánh nước:" Nhìn em đi, em thành phế nhân rồi, súng không cầm được, bút cũng không cầm được, cuộc sống sau này còn buồn chán tới mức nào? Em sợ mình biến thành người khác ..."

"Xuỵt!" Cừu Địch đặt tay lên môi Đới Lan Quân không cho cô nói nữa, ôm chặt vào lòng, tay vuốt sống lưng cô:" Không tệ như em nói đâu, mỗi người một khác mà, cha anh tham gia chiến tranh Việt Nam, cũng trải qua ngày tháng tàn khốc chiến trường, sau khi trở về chẳng phải sống bình yên trên núi đó sao? Thậm chí nuôi dạy ra một đứa con trai ưu tú, học tập, hoạt động cái gì cũng xuất sắc, lại còn vào Đảng khi còn rất trẻ nữa ..."

Vốn Đới Lan Quân đang thương tâm cũng bị lời này chọc cười, cô thích thế này, thích tỏ ra yếu đuổi, thích làm nũng, để rồi được chiều chuộng, được dỗ dành. Lúc này đây cô chắc chắn rằng chàng trai to xác này quan tâm cô thật lòng, nhưng cô cũng chẳng phải cô bé ngây thơ nữa, không thể biết được rằng sự quan tâm ấy khi đưa vào cuộc sống bộn bề lo toan, cơm áo gạo tiền còn duy trì được bao lâu.

Xua đi ý nghĩ đi, cô không muốn nghĩ xa như vậy, tương lai với cô bây giờ mà nói không bằng hiện tại, cô thà vết thương của mình chẳng bao giờ lành, để ngày tháng này là mãi mãi. Đi tới ngã rẽ, giống như mọi khi, cô luôn là người chủ động dán mặt vào ngực y, thủ thỉ tâm tình, đói khát hôn y. Ngay cả người canh giữ cũng biết tình cảm giữa họ, mỗi lúc như thế đều tránh xa.

Hai người đang hôn nhau say đắm thì có tiếng động nhẹ bất thường, cả hai lập tức cảnh giác buông nhau ra.

Đới Lan Quân hướng về phía góc tường quát:" Ra đây!"

Hai cái đầu ngu ngốc của Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗ thò ra, Đới Lan Quân cố tình kích thích họ, nói:" Thích xem thì tới gần mà xem."

Nói rồi vươn hai tay ôm cổ Cừu Địch kéo xuống, đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng, cô chẳng sao, Cừu Địch lại có chút xấu hổ.

Bao Tiểu Tam dựa lưng vào tường, buồn chán nói:" Này này này, đủ rồi đấy, ngày ngày hai người trốn vào đây hôn nhau, hai người chưa chán nhưng chúng tôi thì nhìn chán rồi ... Tôi nói này chị Đới, chúng tôi phải làm sao đây?"

" Đúng thế, đã hai tuần rồi đấy, không phải là chúng tôi biết quá nhiều, cho nên không đi được chứ?" Cảnh Bảo Lỗi lo lắng nói:

Cừu Địch cũng sắp phát điên vì bị chôn chân ở đây rồi, nhưng lúc này y phải đứng về phía bạn gái, không để cô khó xử, làm ra vẻ bất cần:" Lại chẳng phải là chuyện xấu, sợ cái gì? Tôi nói này, các cậu đừng có sống kém cỏi như vậy chứ, ra rồi thì cũng làm gì hả, còn chẳng phải đầu tắt mặt tối kiếm tiền sao? Có quái gì hay ho đâu. Ở đây còn được bao ăn bao ở, chẳng phải làm gì."

Bao Tiểu Tam há hốc mồm, thằng này bị làm sao vậy:" Nhưng mà trở về thì tự do tự tại, muốn làm gì làm nấy, không giống như ở đây, lúc nào cũng bị người ta theo dõi."

Cảnh Bảo Lỗi không ngốc như Bao Tiểu Tam nhìn Cừu Địch giễu cợt. Cừu Địch hắng giọng che giấu, không nói thêm nữa, rốt cuộc thế nào y cũng muốn biết, nhìn Đới Lan Quân hỏi ý, chợt phát hiện đuôi mắt của cô hơi nhếch lên, nhỏ giọng cảnh cáo:" Đừng có bịa ra đấy."

" Oa, thế mà cũng bị anh nhìn ra à?" Đới Lan Quân giật mình, cô không biết vì sao mình bị lộ, nhưng hai người quá thân thiết e rằng một số động tác nhỏ khó che giấu, cô cười nói:" Mọi người đừng hiểu lầm, chuyện này đúng là do tổ chức suy nghĩ cho các cậu thôi. Các cậu là người ngoài nghề chưa từng tiếp xúc với những kẻ này nên không biết chúng nguy hiểm tới cỡ nào."

" Không chỉ có các cậu, ngay cả tôi cũng vì xuất đầu lộ diện nên phải tạm thời cách ly một thời gian, ít nhất phải đợi tới khi vụ án này hoàn toàn kết thúc, không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa mới có thể quay về cuộc sống bình thường."

Nói tới đó cô ngước mắt nhìn Cừu Địch đầy lưu luyến làm Cừu Địch có dự cảm không lành, có lẽ thời gian qua cô nhiệt tình quá mức, ẩn sau những lời ngọt ngào tình cảm kia còn có lời chưa nói.

" Vậy cũng phải có khoảng thời gian nào đó thôi chứ?" Cảnh Bảo Lỗi sốt ruột, mười ngày, nửa tháng, hay một tháng, ít nhất phải nói chứ, sợ nhất là chờ đợi mà không biết mình đợi cái gì:

" Tới lúc này hẳn đã có an bài rồi, đợi thêm vài ngày nữa đi, cụ thể bao nhiêu lâu phải xem tốc độ tiến triển của vụ án." Đới Lan Quân nói:

Bao Tiểu Tam nghe vậy mắt tròn mắt dẹt:" Chị nói thế khác gì không nói?"

" Cho nên tôi mới không nói, nói rồi chuyện không diễn ra như thế, các cậu còn thất vọng hơn."

Đang nói chuyện thì có hai chiếc xe van màu đen lái vào khu phòng bệnh, nhìn cái biết ngay là xe của bên quốc an địa phương, ba chàng trai đều hồi hộp, không biết có chuyện gì nữa đây.

Thế nhưng ngày đợi đêm mong, chẳng ai ngờ được tới đột ngột như thế, chỉ một câu nói: Thu dọn hành trang, chuẩn bị đi.

Cũng có gì mà thu dọn đâu, đồ đạc của họ bị thu hết trước khi vào bệnh viện rồi còn gì, cả điện thoại còn chẳng có, thay trang phục người tới mang cho, Âu phục mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.

Bao Tiểu Tam mặc Âu phục như thổ phỉ, Cừu Địch mặc trông cứng nhắc thiếu tự nhiên, chỉ Cảnh Bảo Lỗi là mặc ra khí chất lịch lãm phong độ. Khi Cừu Địch từ trong phòng đi ra thì hai người bạn đã đợi trước cửa phòng bệnh của Lão Đổng. Dưỡng thương hai tuần, Lão Đổng đã khôi phục bản sắc quan liêu mặt mày hồng hào, bước chân như vịt từ trong phòng ra, vẫy tay gọi cùng đi.
Bình Luận (0)
Comment