Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 96: Chìm Đắm Không Biết Đúng Sai. (3)

Chương 96: Chìm đắm không biết đúng sai. (3) Chương 96: Chìm đắm không biết đúng sai. (3)

Được đi rồi, không biết là đi đâu, nhưng rời khỏi đây là tốt rồi, kể cả đổi sang nơi "giam giữ" mới thì cũng đỡ ngán đúng không, thế nên ai nấy đều vui vẻ, chỉ có mỗi Lão Đổng dường như có tâm sự, đi tụt lại phía sau, đã thế thi thoảng lại còn lườm Cừu Địch. Cừu Địch chẳng hiểu ra làm sao tò mò hỏi:" Sao thế chủ nhiệm Đổng, lần này anh được toại nguyện quyên mình vì nước, vậy mà lại không vui à?"

" Tôi thì chẳng sao cả, chẳng qua là ngứa mắt với thằng nhãi con cậu mà thôi, mới được vài ngày mà lừa mất cấp dưới của tôi rồi." Lão Đổng nghiến răng nói từ lừa, so với việc con gái mình bị một bát malatang lừa mất còn làm người ta khó chịu hơn:

Thông cảm, thông cảm, Cừu Địch sán tới gần, cười hỏi:" Tình cảm cá nhân chẳng lẽ cũng do tổ chức an bài à?"

" À, cái này cậu nói đúng rồi đấy, tổ chức thực sự sẽ can thiệp, gia đình của quốc an, đại bộ phận thuộc diện được bảo vệ. Nhân viên cưới hỏi, nói đơn giản cũng phải điều tra quan hệ xã hội hai đời, thẩm tra chính trị còn nghiêm ngặt hơn cả tuyển quân đấy." Lão Đổng cố ý đe dọa, có điều hắn không nói dối:

Cừu Địch hít sâu một hơi:" Tôi đã có chuẩn bị tâm lý."

" Vấn đề là ..." Lão Đổng liếc nhìn Đới Lan Quân đi phía trước trò chuyện sôi nổi với Cảnh Bảo Lỗi, chưa nói đã thở dài:" Hay thôi vậy."

Mẹ nó chứ, ghét nhất loại nói một nửa rồi dừng thế này, hơn nữa động tác vừa rồi của Lão Đổng làm Cừu Địch thấy bất an, mắt trừng trừng nhìn hắn, Lão Đổng hồi lâu mới thở dài lần nữa, nói nốt câu còn lại:" Vấn đề là người ta có bạn trai rồi."

Hả? Cừu Địch thoáng cái sững người, ngực như trúng một búa mạnh, hơi thở tắc nghẽn, tiếp ngay đó máu bốc lên đầu, trực tiếp tóm lấy cổ áo Lão Đổng, Lão Đổng rối rít nói:" Chú ý thân phận!"

Cừu Địch tức tối:" Tôi thì có thân phận gì mà phải chú ý?"

" Ý tôi nói là thân phận của tôi."

Từ sau cái lần chứng kiến Cừu Địch như thằng điên lao xe tới đám người kia, Lão Đổng bây giờ hơi ngán y. Hai người vừa nói lớn một cái Đới Lan Quân liền chú ý ngay, Cừu Địch tươi cười chuyển biến động tác thành ôm, mà chỗ y ôm cũng rất nhạy cảm, tay đặt lên vết thương sau lưng của Lão Đổng, đầu ngón tay khẽ ấn vào. Cừu Địch dùng giọng thân thiết tới phát sợ:" Nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

" Ái ái ái ... Cậu nhẹ tay chút, tôi chỉ nói sự thực thôi mà, người thích cô ấy đâu chỉ một mình câu, cậu nghĩ là biết, một cô gái xinh đẹp như thế, lại có bối cảnh, người theo đuổi cô ấy còn ít à?" Lão Đổng thấp giọng nói:

Chuyện này Cừu Địch hiểu, sợ là người theo đuổi xếp thành hàng dài ấy chứ, nghiến răng nói:" Anh đừng lan man, nói vào việc chính đi, chuyện trước kia không tính, bây giờ tôi theo đuổi được cô ấy rồi, cô ấy là bạn gái của tôi, chính cô ấy cũng thừa nhận."

" Cậu xem tôi kết hôn có con rồi mà còn ly hôn, cậu mới theo đuổi được đã là gì, huống hồ đem so với bạn trai của người ta ... ài thôi, nói ra đả kích tự tôn của cậu ... Ái ái."

" Rốt cuộc hắn là ai?"

" Nói ra thì cậu cũng có biết là ai đâu, người của bộ thương mại."

" Quan hệ tới mức nào rồi?"

" Tổ chức thẩm tra lý lịch rồi, nếu muốn kết hôn không có vấn đề gì."

" Tôi hỏi anh quan hệ thằng đó với cô ấy cơ mà."

" Nói thừa, chuyện đó làm sao tôi biết, hai đứa các cậu đã làm những gì, cậu có kể cho tôi không? Ái ái ..."

Hai người ôm nhau thân thiết như thế làm Đới Lan Quân chẳng hiểu gì, xe đã ở trước mặt, cô gọi:" Hai người nói chuyện gì thế, đi nhanh lên."

Lão Đổng nhân cơ hội thoát khỏi tay Cừu Địch chui vào xe trước như trốn tránh cái gì. Đới Lan Quân nheo mắt nhìn Cừu Địch, không đi nữa mà đứng lại đợi y, Cừu Địch vừa tới bên cạnh cô liền hỏi nhỏ:" Sao thế?"

" Không sao cả." Cứu Địch có chút thiếu tự nhiên:

" Không sao là sao?" Đới Lan Quân gắt, cô cảm nhận rõ ràng là có sao:

" Thực sự không sao mà, sắp chia tay rồi, anh có chút không đành lòng thôi, sau này có phải muốn gặp Lão Đổng cũng không dễ dàng gì, đúng không?" Cừu Địch che giấu:

" Em cũng không biết nữa, bên trên hẳn là có an bài, lên thôi."

Bọn họ tới một cách lặng lẽ, ra đi cũng âm thầm, chẳng làm thủ tục gì cả, hai chiếc cứ như thế đi thẳng ra khỏi bệnh viện đã ở suốt hai tuần. Xe đi ra ngoài đường, Bao Tiểu Tam tiếc nuối nhìn qua cửa sổ hẹp, nhìn phong tình đặc biệt của thành phố này, chỉ mới tới, còn chưa chơi, thậm chí cả là khách qua đường cũng không tính.

Chẳng thấy được gì nhiều, xe đi rất nhanh, cảnh sắc vèo vèo lướt qua, tất cả biến thành bóng mây trôi qua cửa, cửa sổ xe từ từ đóng lại, đèn xe bật sáng. Bao Tiểu Tam bấy giờ mới phát hiện bên trong xe có một phụ nữ trung niên, hơi phốp pháp, mặt đen tai rộng, mắt nhỏ miệng rộng, tóc búi gọn gàng sau đầu. Ấn tượng đầu tiên là không phải người nên trêu đùa, Bao Tiểu Tam tự biết không, ngoan ngoãn ngồi im như học sinh tiểu học.

" Làm quen một chút, tôi là Từ Phái Hồng, được cục trưởng Trần chỉ thị, xử lý kế hoạch bảo vệ các cậu ... Không cần giới thiệu đâu, tôi biết hết các cậu, trong chuyến hành động lần trước, tôi ở bộ chí huy thảo nguyên Bối Nhĩ Lan xem hết rồi ..." Từ Phái Hồng trầm giọng nói, khẽ gật đầu:" Đồng chí Đổng Thuần Khiết, đồng chí Đới Lan Quân."

Hai người vội đứng dậy, kính lễ.

" Đừng khách khí, mời ngồi." Từ Phái Hồng xua tay, đưa ra hai tấm vé máy bay cho bọn họ:" Hai đồng chí ngồi chuyến bay 11 giờ về thủ đô, ở sân bay có người đón các đồng chí, tạm thời hành động theo phương án dự phòng số ba."

" Vâng!" Hai người cùng gần như cùng đồng thanh, rất trang nghiêm:

Bao Tiểu Tam tính xấu khó sửa, buột miệng hỏi:" Phương án dự phòng số ba là cái gì?"

" À, chính là không thể về nhà, không được liên lạc với người quen biết ... Cậu muốn biết điều lệ chi tiết không?" Từ Phái Hồng nghiêm túc hói:

" Không, không!" Bao Tiểu Tam rụt cổ lại, chuyện này không nên biết thì hơn:

" Đồng chí Từ, vậy ba chàng trai này thì sao? Các cậu ấy chỉ vô tình bị tôi kéo vào sự kiện này thôi, tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của bọn họ ... Trong cục có bài thế nào?" Đổng Thuần Khiết hỏi:
Bình Luận (0)
Comment