Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 428 - Chương 98: Thay Thân Đổi Phận Đổi Đời. (1)

Chương 98: Thay thân đổi phận đổi đời. (1) Chương 98: Thay thân đổi phận đổi đời. (1)

Tiếp đó trong xe không còn chuyện gì để nói thêm nữa, hai chiếc xe chẳng mấy chốc đã tới sân bay, đi bằng lối đi riêng tới thẳng đường băng, gần như vừa lúc máy bay sắp cất cánh. Không có cả thời gian để lưu luyến chia tay nữa, khi Đới Lan Quân bước lên cầu thang chuẩn bị vào khoang máy bay mới quay đầu, nhìn thấy Cừu Địch đứng đó chăm chú nhìn theo cô, đôi mắt chứa đựng đầy lưu luyến yêu thương, giây phút đó ấm áp và hạnh phúc bỗng trở nên chân thật, đồng thời cũng sa sút, dù sao từ hôm nay phải sống trong nhớ nhung rồi.

Vào máy bay, cất hành lý ổn định chỗ ngồi, đợi máy bay bay lên rồi Đới Lan Quân mới truy hỏi, thay đổi cả cách xưng hô:" Lão Đổng, anh nói cái gì với Cừu Địch thế?"

" Hả tôi nói cái gì chứ?" Lão Đổng chối quá nhanh, nhìn đã thấy nghi:

" Anh đặt điều sau lưng tôi đấy à?" Đới Lan Quan hai mắt tóe lửa, cô xem như khẳng định rồi:

" Không, không phải ... Có điều tôi phải nhắc cô, Tiểu Đới, cô và Cừu Địch chàng chàng thiếp thiếp, vậy thì anh chàng kia phải làm sao? ... Á á á . ." Đổng Thuần Khiết cắn răng không dám kêu lớn, chân bị Đới Lan Quân dẫm mạnh:

Đới Lan Quân di mấy cái mới chịu buông tha, cô có lý do để nổi giận:" Anh lừa tôi bao nhiêu năm, tới lúc cuối cùng mới nói ra kế hoạch của anh ... Tôi đã chết một lần rồi, anh biết không hả?"

" Nhưng đó không phải là lý do để cô chân đạp hai thuyền." Lão Đổng đuối lý ú ớ:

" Tôi thích đấy, chuyện của cá nhân tôi ảnh hưởng gì tới anh mà anh bép xép với Cừu Địch? Anh không giữ được vợ của mình, nên không muốn thiên hạ có ai thành đôi à? Tôi nói tôi thích Cừu Địch, tôi thích anh ấy, tôi muốn đổi cái thuyền khác, liên quan gì tới anh?" Đới Lan Quân nói rất gay gắt, cô đương nhiên là tức giận, nếu cô nói chuyện này cho Cừu Địch vào thời điểm thích hợp, cô còn có thể giải thích, tiếp đó chuyện diễn biến thế nào cô còn nắm được chủ động. Bây giờ Đổng Thuần Khiết nói ra, lại đúng vào thời khắc chia tay như thế, làm cô không cách nào khắc phục được hậu quả nữa, hắn không phải hắn hại người ta à, có còn trẻ lên ba đâu mà hành động bừa bãi như vậy, bảo sao bị vợ bỏ:

" Không liên quan, không liên quan gì cả, cô thích ai cứ thích." Đổng Thuần Khiết sợ rồi, xua tay đình chiến, sợ bị hành khách khác trên máy bay nhìn thấy, vội vàng đeo bịt mắt giả vờ ngủ:

Giáo huấn xong Lão Đổng, Đới Lan Quân vô tình liếc mắt sang nhìn nam tử bên cạnh, người đó ngay lập tức thu hồi ánh mắt, giống trốn tránh, hình như sợ hãi. Nếu là trước kia, chuyện như vậy rất bình thường, cô đi đâu chẳng thu hút ánh mắt người khác giới, nhưng lần này cô sực tỉnh, bất giác rụt tay lại che đi, vết thương đã lành rồi nhưng vẫn nhâm nhẩm đau, nỗi đau này không chỉ ở da thịt ...

Trên chuyến bay khác, sau ba giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay Trường An, hành khách kinh ngạc, ba chiếc xe màu đen đợi sẵn ở dưới chân máy bay. Bên cạnh mỗi chiếc xe có một nhân viên an ninh cao lớn mặc vest đen đeo kính đen đợi sẵn, trông như trong mấy phim tổng tài bá đạo vậy làm mấy cô gái trẻ nấn ná không chịu lên xe bus sân bay, muốn xem rốt cuộc đợi soái ca nào, nhưng nhanh chóng được an ninh mời đi.

Đợi hành khách đi hết Từ Phái Hồng dẫn ba chàng trai đi xuống, chỉ:" Bao Tiểu Tam, cậu xe này, Cảnh Bảo Lỗi cậu xe thứ hai. Cừu Địch, cậu theo tôi."

Ba chiếc xe rời sân bay, đi lên đường cao tốc xếp thành một hàng thẳng, nhưng khi rời đường cao tốc thì tách nhau ra. Chở Bao Tiểu Tam là một thanh niên trẻ, Bao Tiểu Tam hết sức háo hức hỏi:" Này, chúng ta đi đâu thế?"

Đối phương mắt nhìn đường, giọng đều đều đáp:" Tới nơi anh sẽ biết."

" Thế rốt cuộc là đi đâu?"

" Rốt cuộc đi đâu thì tới nơi là anh biết rồi."

Thái độ không nóng không lạnh đó làm Bam Tiểu Tam tịt ngòi, chẳng hỏi nửa mở cửa sổ nhìn, chỉ thấy thời tiết hanh khô, nhà tòa cao tầng thấp thoáng cùng tường thành sừng sững, tháp cổ, tạo ra vẻ đẹp độc đáo. Xe đi tới một khu chung cư đơn thân, đi vào phòng, người kia ném cho Bao Tiểu Tam một túi hành lý, chìa khóa, ví tiền, thẻ ngân hàng.

Bao Tiểu Tam nhìn căn nhà nhỏ, phòng khách nối liền phòng ngủ và ban công, một gian vệ sinh và bếp, không rộng nhưng bố trí khéo léo, nhìn thế nào cũng thấy ăn đứt cái ổ chó và y thuê cùng Cừu Địch. Đang hưng phấn nhìn ngó khắp nơi thì người kia gọi hắn lại, đưa thứ quan trọng nhất tới, dặn dò.

" Từ hôm nay trở đi, anh chính là Vương Kiêu Chiến, nhớ kỹ, không cần biết tên vốn có của anh là gì, giờ anh là Vương Kiêu Chiến."

Thứ đưa tới là chứng minh thư, Bao Tiểu Tam nhìn rất lâu, có vẻ chưa hiểu gì. Người kia lại dặn:" Gọi chúng tôi bất kỳ lúc nào, chúng tôi sống ở gần đây, nội dung cuộc sống chi tiết nói cho anh sau, bây giờ anh có hỏi gì không?"

Bao Tiểu Tam chìa chứng minh thư ra chỉ chữ Kiêu trên đó:" Lừa tôi đấy à? Đây không phải chữ Mã sao? Sao lại đọc là Kiêu?"

Chỉ một câu nói đã thành công làm hóa đá một mật vụ, mấy giây sau hắn mới nghiêm túc đáp:" Anh nói sao là thế đó, cứ đọc là Mã đi."

Bố trí xong hắn đi như chạy trốn, lên xe một cái liền cười lăn quay ra ghế, nhân vật trọng yếu gì chứ, đúng là thằng ngốc.

Cảnh Bảo Lỗi được đưa tới một khách sạn tên Phù Dung, vào gian phòng ghi phó tổng giám đốc, đây là khách sạn cỡ lớn thuộc quốc xĩ, cái loại mà kinh doanh tốt hay xấu không ảnh hưởng gì. Ăn ở thế nào đã có khách sạn an bài, còn về phần làm gì, đối phương trả lời, anh thấy làm phó tổng giám đốc rồi còn cần làm việc sao?

Đúng thế, không cần nữa, ngồi mát ăn bát vàng là được, gì chứ xuất thân phú nhị đại, bảo y làm gì không biết, chứ ăn chơi thì chắc chắn thông thạo.

Lại nói tới vị thứ ba, Cừu Địch, xe đỗ lại giữa đại lộ Trường An, đi bộ vào con đường nhỏ dẫn tới tiểu khu rợp bóng cây, thời buổi này ở thành phố mà tỉ lệ xanh hóa cao như vậy thì chắc chắn là chỗ cao cấp. Từ Phái Hồng theo thói quen đội mũ lưỡi chai kéo thấp che mặt đi trước, dẫn Cừu Địch tới trước một tòa nhà, đi thang máy lên tận tầng cao nhất.

Xoạch một cái mở phòng ra, Cừu Địch nhìn đã hạnh phúc rồi, ba phòng ngủ, hai phòng khách, một nhà bếp, hai gian vệ sinh, trang trí cực kỳ cao cấp. Không những thế mọi thứ đầy đủ hết, mở tủ lạnh ra một cái là hoa quả đồ uống xếp chật kín, tiện tay quẹt một cái lên bàn không có lấy một hạt bụi. Phòng khách chạy dọc theo căn hộ với cửa sổ kính sát trần, có thể nhìn toàn cảnh thành phố.

" Đây là chỗ ở cho tôi sao?" Cừu Địch không dám tin, tổ chức này chịu chơi thật đấy:

" Đúng, trước khi ẩn họa được bài trừ, ăn ở nơi này, trong thẻ có tiền, cậu có thể tự do chi tiêu, ký hóa đơn là được, mọi chi phí điện, nước, quản lý được đóng đầy đủ. Đây là chìa khóa xe, đỗ ở vị trí số 17, cậu nghỉ ngơi đi, những việc cần chú ý tôi sẽ gửi cho cậu sau ... Đây là di động chúng tôi phân phối cho cậu, có tính huống gì báo cho tôi biết, xung quanh cậu có nhân viên bảo hộ, yên tâm, họ sẽ không làm phiền cậu đâu." Từ Phái Hồng đem một đống đồ đặt lên bàn trà:

Cừu Địch hai mắt tỏa sáng, mừng như vớ được vàng, háo hức sờ hết thứ này tới thứ khác, cuối cùng cầm lấy chìa khóa xe:" Phân phối cả xe nữa à?"

Từ Phái Hồng gật đầu:" Một chiếc tầm trung thôi, Volkswagen Lavida, hài lòng chứ?"

" Hài lòng, hài lòng, quá hài lòng ấy chứ, cám ơn chị, chị Từ . . A, chị đi ạ?" Cừu Địch đang hưng phấn, thấy Từ Phái Hồng muốn đi, ân cần tiễn ra cửa:

Từ Phái Hồng ngăn lại, nghiêm mặt nói:" Từ bây giờ trở đi, cậu không quen tôi, dù gặp nhau thì cũng không nhận ra, vì cậu không phải là Cừu Địch nữa, cậu là người khác rồi, nhớ chưa?"

" Vâng, nhớ rồi ạ." Cừu Địch gật đầu lia lịa:

" Nhớ kỹ, đừng quên!" Từ Phái Hồng đưa chứng minh thư cho Cừu Đich, khép cửa lại, lặng lẽ rời đi:

Cửa đóng lại, nụ cười của Cừu Địch cũng biến mất, tay cầm chứng minh thư giả, thi thoảng ném lên bắt lấy, thong thả đi ra ghế sô pha đối diện cửa kính thả người xuống nhìn tên người chứng minh thư.

Lý Tòng Quân.
Bình Luận (0)
Comment