Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 429 - Chương 99: Thay Thân Đổi Phận Đổi Đời. (2)

Chương 99: Thay thân đổi phận đổi đời. (2) Chương 99: Thay thân đổi phận đổi đời. (2)

Một tuần sau, một ngày tháng sáu nắng gắt ở Bắc Kinh, Mộc Tê Địa ngoài Phục Hưng Môn, cạnh con đường chính tiến vào thủ đô từ phía tây, trạm gác từ đường vào tới tận cổng, đây chính là cục thứ tư thuộc Bộ an ninh quốc gia, một đơn vị chưa bao giờ mở cửa với người ngoài, tràn ngập sắc thái thần bí, đại đa số chỉ thấy xe ra vào, không thấy người đâu.

Giả sử có người ở vị trí thuận lợi từ xa quan sát bằng kính viễn vọng rất khó thấy được người ở đây, xe toàn là loại dán màng đen, cùng lắm thấy được lính gác.

Nhà cửa là loại kiểu cũ xây vuông vức năm bảy tầng, chẳng hề nổi bật giữa cả rừng tòa nhà cao tầng, tựa hồ một đơn vị hết thời bị lãng quên vậy.

Ngày hôm đó bầu không khí trật tự tĩnh lặng của nơi thần bí này bị phá hỏng, khiến rất nhiều nhân viên công tác bất ngờ, có người đuổi theo trưởng phòng Trần quát tháo, mà đuổi tới tận văn phòng, gần như chửi thẳng vào mặt.

Nơi này không cho phép có bất kỳ chuyện bất ngờ nào, vừa mới ồn áo một cái là có người thông báo cho nội vệ, trực tiếp chạy tới chặn cửa trưởng phòng Trần. Có điều đứng nghe một lúc, thấy bên trong chửi mắng rất hung tợn, nghe giọng là của Đổng Thuần Khiết lại không thấy trưởng phòng Trần gọi, nội vệ tiến thoái lưỡng nan.

Khó ở chỗ Đổng Thuần Khiết mặc dù hiện giờ mang tiếng là bị xử phạt, nhưng trong nội bộ sớm đồn ầm lên rồi, xử phạt để cho có vậy thôi, chứ thăng tiến là chuyện sớm muộn.

" ... Trần Ngạo, anh dám kiêu ngạo với cả tôi à ... Mấy chàng trai đi theo tôi đâu rồi?"

" Anh đừng có mà vờ vịt với tôi, Từ Phái Hồng đi đâu rồi, nghi là manh mối ở chỗ nào? ... Đi đâu không đi, sao lại tới chỗ chị ta, tôi bảo mà, làm sao anh tử tế như vậy ... Không phải là anh dùng bọn họ rồi chứ?"

" Hành vi của anh là phạm tội."

" Tôi nói cho anh biết, đưa phương thức liên lạc với họ cho tôi, nếu không tôi tự mình đi một chuyến."

" Đừng lấy cục trưởng Trần đối phó với tôi, dù là cục trưởng Trần ra quyết định thì tôi cũng dám tới hỏi cho ra nhẽ ... Tôi cho anh biết Trần Ngạo, có giỏi thì nhắm vào tôi đây này, đâm sau lưng thì hay ho gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu."

" Anh cứ đợi đấy ..."

Chỉ nghe thấy tiếng vỗ bàn quát tháo của đối phương, không nghe rõ câu trả lời của trưởng phòng Trần. Không lâu sau có tiếng bước chân rầm rầm nặng nề, cửa bật mở, Đổng Thuần Khiết đang hùng hùng hổ hổ thấy cảnh tượng bên ngoài thì sững người, tiếp ngay đó lại nhảy dựng lên:" Á à, kinh quá nhỉ, kéo nhau tới bắt tôi đấy à? ... Khi lão tử lấy đầu ra đỡ súng thì các người chơi bời ở đâu? Chỉ giỏi đối phó với người mình ... Đây, đây, tôi chửi tên khốn kiếp Trần Ngạo đó đấy, tới bắt tôi đi."

" Đi đi, đi hết đi, ai bảo các anh lên đây?" Tiếng quát của Trần Ngạo vang lên, đám nội vệ đứng nghiêm kính lễ rồi chạy sạch:

Trần Ngạo nén giận xuống, hắn sớm biết chuyện này sẽ xảy ra mà, mặc dù chức vụ hắn cao hơn Đổng Thuần Khiết rất nhiều, nhưng người ta thân phận đặc thù, lại còn vừa lập công lớn, rời chỗ ngồi, đi ra nhẹ nhàng khuyên nhủ Đổng Thuần Khiết:" Lão Đổng, bây giờ phải đặt chính sự lên hàng đầu, nghi phạm không thẩm vấn được, vụ án mắc kẹt, anh phải biết phân biệt chuyện nào là quan trọng, chuyện nào là thứ yếu chứ."

" À, anh nói đúng rồi đấy, chuyện tôi nói là chuyện chủ yếu, chuyện anh nói là thứ yếu, không phải anh giỏi lắm à? Không phải anh kiêu ngạo lắm à? Anh tự đi mà thẩm vấn đi." Lão Đổng rống to đóng sầm cửa lại:

Ở trong phòng Trần Ngạo khổ sở ôm đầu, mới một tuần thôi mà từ trong ra ngoài đã làm cho hắn sứt đầu mẻ trán rồi. Hắn cầm di động lên, do dự rất lâu vẫn đặt xuống.

Còn chuyện đau đầu hơn chưa nói đâu, theo như Từ Phái Hồng báo cáo, Bao Tiểu Tam một tuần hết sáu ngày đi tới chỗ giải trí, các trinh sát viên phái đi không bám theo nổi, thoắt cái là mất dấu hắn rồi. Tới Cảnh Bảo Lỗi ở Khách sạn Phù Dung càng khiến hắn đau răng hơn, tên đó không hổ danh công tử nhà phú quý, riêng hóa đơn tiền ăn mà hắn ký đã hơn hai vạn rồi, bây giờ còn tổ chức ăn chơi tập thể. Còn vị hóa thân thành Lý Tòng Quân kia tạm coi là yên phận, rất ít ra ngoài, chủ yếu nằm nhà xem phim, nhưng không phải là không có vấn đề, thi thoảng trinh sát viên không biết y làm gì, biến mất như bóng ma vậy.

Thực ra thì Trần Ngạo muốn từ bỏ lắm rồi, giờ hắn nhận ra mình đã làm một chuyện rất ngu xuẩn, không khác gì mời ba con chuột vào chum gạo, chút kinh phí hạng mục của cục, không đủ cho bọn họ ăn chơi.

Đổng Thuần Khiết cũng không ngốc, vừa tham dự thẩm vấn Lý Tòng Quân liền phát hiện vấn đề từ địa điểm, tim ngay tới hỏi tội.

Trần Ngạo cân nhắc hồi lâu liên đam tình huống báo cho cục trưởng Trần.

Cộc ... Cộc ... Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đo Đổng Thuần Khiết hùng hổ đi vào, đóng cửa lại rồi kéo ghế ngồi trước mặt cục trưởng Trần, chân tay múa may nói:" Cục trưởng Trần ... Chú phải cho tôi câu trả lời, vì sao lại làm như thế? Vì sao ngay cả tôi cũng không liên lạc được với bọn họ, có phải là lại kéo bọn họ dính líu vào chuyện này rồi hay không? ... Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho chuyện chúng ta phải gánh vác ... Chú làm thế có thích hợp không?"

Ông già đang đọc tài liệu, mất một lúc mới ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Đổng Thuần Khiết như không biết hắn từ đâu xuất hiện:" À, cậu đang nói chuyện đó hả? Thế theo cậu thì nên làm thế nào nhỉ?"

"Để tôi liên hệ với bọn họ, không để họ liên lụy vào chuyện này nữa." Đổng Thuần Khiết dứt khoát nói:

Ông già cười khà khà, bỏ kính lão xuống, ngồi dựa vào lưng ghế, day huyệt giữa hai mày một lúc, nói:" Tiểu Đồng này, bộ dạng này của cậu làm tôi nhớ lại bản thân năm xưa, tôi vểnh râu trợn mắt ngăn cản cậu làm chuyện hoang đường kia ... Chỉ vài năm thôi mà thay đổi lớn quá, tôi tiếp nhận tư duy của cậu, vậy mà cậu lại không tiếp nhận sự cố chấp của tôi hay sao."
Bình Luận (0)
Comment