Chương 100: Thay thân đổi phận đổi đời. (3)
Chương 100: Thay thân đổi phận đổi đời. (3)
" Cục trưởng Trần, hai chuyện đâu giống nhau, khi đó tôi không biết gì cả, còn bây giờ thì rõ ràng là biết rồi, trong chuyện này khả năng có nguy hiểm không ngờ tới được, mà họ chỉ là người bình thường thôi." Đổng Thuần Khiết không lùi bước, chính vì không thu hoạch được bất kỳ điều gì từ Lý Tòng Quân khiến hắn thấy trong này còn có bí mật lớn hơn:" Chúng ta đâu phải thiếu người, Trần Ngạo không phải hay khoe khoang cái tiểu tổ đặc biệt của hắn à?"
" Đúng thế, khả năng là có, cũng có khả năng là không, khả năng gặp được, cũng có khả năng không gặp được. Tôi suy xét chuyện này rất lâu rồi, nếu như sử dụng vài người trong tổ chức, họ được huấn luyện chuyên nghiệp, tư tưởng chính trị vững vàng, nhưng đồng thời trên người họ cũng mang đậm mùi thể chế, chắc chắn không gặp được gì hết ... Tôi lấy làm lạ, vì sao cậu lại phản ứng mạnh như thế? Kỳ thực việc tôi làm được gợi mở từ cậu cơ mà." Ông già nói chuyện rất lý lẽ hiền hòa, thay vì dùng số tiền lớn bảo vệ người nắm tin tức trọng yếu, chẳng bằng lợi dụng một cách thích hợp, lợi cả đôi đường:
Đổng Thuần Khiết không nghĩ vậy nữa, trải qua chuyện vừa rồi đã tác động rất mạnh tới hắn, khỏi tránh khỏi phát sinh vài thay đổi trong lối tư duy:" Cục trưởng Trần, tôi đã từng làm thế cho nên mới áy náy tới tận bây giờ. Thực ra mới đầu tôi không có ý định tốt, lấy ba chàng trai đó ra làm lá chắn, tôi nghĩ, dù sao thì là đám gián điệp thương nghiệp, không phải loại người tử tế, có bị gài bẫy cũng là đáng đời thôi ... Nhưng khi tiếp xúc với họ, tôi nhận ra, bọn họ đều là người bình thường, vì nguyên nhân nọ kia mà làm việc không tốt, song không hoàn toàn là người xấu, thậm chí còn có nhiều phẩm chất đáng quý. Cho nên cuối cùng tôi không đành lòng."
" Đặc biệt là Cừu Địch, cậu ấy vốn là hậu đại của anh hùng chiến tranh, tuy nhà nghèo, nhưng cậu ấy nỗ lực vươn lên thành chàng trai hết sức ưu tú, trước kia một lòng hiến dâng cho tổ quốc, nhưng vì sự quan liêu của thể chế, chúng ta lãng phí một đồng chí tốt rồi, hao mòn nhiệt huyết, tổn thương một trái tim. Trước kia cậu ấy có những lời không hay chất vấn tổ chức, tôi còn rất tức giận, giờ lại làm thế này, không phải quá có lỗi sao, sau này tôi ăn nói thế nào?"
" Nhưng bọn họ vẫn tự tham gia vào đó thôi." Ông già nắm hai tay lại đặt lên bàn, nghiêm túc nhìn Đổng Thuần Khiết:" Còn về cậu Cừu Địch kia, rất nhiều người có mầm mống bạo lực trời sinh, cậu cho rằng một người bình thường rõ ràng nhìn thấy hiện trường toàn kẻ lăm lăm súng giết người mà dám xông lên à? Hơn nữa trong tình huống như thế người bình thường mà có thể bình tĩnh lên kế hoạch tác chiến, lập ra mấy cạm bẫy liên tiếp, thành công hạ được những kẻ cầm súng trong tay à? Tôi dám nói với cậu, ngay cả những người được huấn luyện kỹ càng nhưng sống trong an nhàn quá lâu cũng không làm nổi chuyện này."
" Tôi đã xem từ liêu chi tiết vệ họ, bọn họ chưa hề được tiếp nhận huấn luyện ở mặt này, không có bối cảnh gia đình, không có quan hệ xã hội gì cả, thứ duy nhất họ có là quãng thời gian lăn lộn xã thời gian dài ... Nói cách khác họ đã tiếp xúc với đủ loại nhân vật ngoài xã hội. Kinh nghiệm này không phải ai cũng có đâu."
Đổng Thuần Khiết không phản bác được những lời này:" Nhưng mà ..."
Cục trưởng Trần ngăn cản hắn:" Cậu cũng là người trong nghề lâu năm, về lý luận mà nói, chấp pháp và phạm pháp là thiên địch, nhưng từ tình cảm và hành vi mà nói, chấp pháp và phạm pháp là anh em sinh đôi. Giữa bọn họ có rất nhiều thứ giống nhau, đặc biệt là cách thức tư duy, đại đa số thời gian đạt được mục đích, chẳng lẽ cậu không từ thủ đoạn hay sao? ... Tuy tôi không biết cậu làm thế nào mà ba chàng trai đó đồng ý đi theo cậu, nhưng tôi chắc không đứng đắn nhỉ?"
Chậc, Lão Đổng chép miệng, ngượng ngùng biện giải:" Tôi thực sự không muốn hủy cuộc sống của họ."
" Ha ha ha, hình như cậu càng sai rồi, bọn họ có cuộc sống gì chứ, bị hủy từ lâu rồi." Cục trưởng Trần chỉ ra:" Bao Tiểu Tam là tên lưu manh lang thang thuận tay là làm trò trộm cắp, Cảnh Bảo Lỗi thì bị gia đình từ bỏ, sống còn thảm hơn lưu manh ... Cừu Địch vốn hoàn toàn khác với bọn họ, cậu ta có tổ chất thành người thành đạt, nhưng cậu ta đã làm cái gì? Tốt nghiệp bao năm rồi không tìm được công việc ra hồn, mặc dù có nguyên nhân khách quan, nhưng chắc chắn có nguyên nhân chủ quan, bản thân cậu ta không phải loại an phận thủ thường ... Với tình trạng cuộc sống của họ giờ còn gì để bị hủy nữa?"
Đúng là như thế, trước kia tuyển mộ mấy chàng trai này, Đổng Thuần Khiết cũng nghĩ tương tự.
Cục trưởng Trần hơi ngả người tới, bổ xung:" Đây là cơ hội tốt cho họ, tôi không ngại tuyển mấy người họ làm mật vụ, hay dở gì cũng là có biên chế, tốt hơn là đi làm công việc tạm bợ, làm bảo an đúng không? Với lại loại người như bọn họ. Chúng ta không sử dụng, bọn họ giúp gì được cho cuộc đời này ... Không trộm gà bắt chó thì cũng tụ tập đánh nhau, lừa đảo bịp bợm mà thôi. Không phải lo cho mấy người họ, chỉ sợ khó kiểm soát mấy con ngựa hoang đó thôi."
Đổng Thuần Khiết hậm hực:" Tôi không nói lại chú, nhưng tôi không chấp nhận cách này, họ có quyền lựa chọn cách sống của mình."
" À, tôi cũng không tiếp nhận được, cậu xem đi này ..." Cục trưởng Trần mở một bản tư liệu điện tử, xoay laptop lại cho Đổng Thuần Khiết xem:
Đổng Thuần Khiết vừa xem một cái cổ họng như mắc nghẹn, hai mắt lồi ra. Đó là ghi chép theo dõi của trinh sát viên, hắn xem mà đỏ mặt, Bao Tiểu Tam một tuần tới chỗ giải trí tới sáu lần, đã chứng thực, ba lần suốt cả đêm không về. Cảnh Bảo Lỗi một tuần tiêu hơn hai vạn, ngay cả Từ Phái Hồng cũng xin chỉ thị khẩn cấp phải làm sao?
Hằn từ từ đứng lên, hết sứ cung kinh trả lại laptop cho cục trưởng Trần, còn chỉnh lại thật ngay ngắn, sắc mặt như dâu xấu lần đầu về nhà chống:" Cục trưởng Trần, hay là tôi đi trước nhé?"
" Đừng khách khí, tôi cho cậu quyền được hỏi tới tiến triển của chuyện này, lúc nào tới cũng được, hoan nghênh." Cục trưởng Trần to ra rất rộng rãi, mỉm cười nhìn Lão Đổng:
Lão Đổng không nói gì cả, mặt nóng ra rời khỏi văn phòng của cục trưởng Trần. Không ngờ vừa ra ngoài thì Trần Ngạo đang đợi, lúc này tâm cảnh của Lão Đổng đã thay đổi rồi, hả hê mắng Trần Ngạo:" Nhìn cái gì mà nhìn? Đáng đời! Anh không biết giá trị quan của người ta đã làm bừa làm bậy, hầu hạ người ta ăn uống chơi bời cho thoải mái đi, muốn người ta ngoan ngoãn làm việc cho anh à? Nằm mơ!"
Nói xong ưỡn bụng khuỳnh chân đi mà đi, bỏ lại Trần Ngạo ấm ức đứng đó, nhất thời vô kế khả thi, hối hận đã muộn.