Chương 101: Cứ thế việc mình việc làm (1)
Chương 101: Cứ thế việc mình việc làm (1)
Cách Bắc Kinh ngàn dặm, Trường An cũng đang thời điểm nóng nhất trong năm, Từ Phái Hồng cũng đang vì cùng một chuyện mà đau đầu.
Quy cách bảo mật khi theo dõi của quốc an rất cao, các trinh sát viên phải ghi rõ địa điểm hoạt động, thời gian ra vào của mục tiêu, đủ để nhân viên phân tích phía sau lập ra trục thời gian. Toàn bộ báo cáo thông qua trung chuyển trong cục, đưa thẳng tới văn phòng của bà. Báo cáo ngày hôm trước lại tới rồi, Từ Phái Hồng nhìn màn hình, vẻ mặt giống chứng mãn kinh giai đoạn cuối, không thuốc nào chữa được.
Mục tiêu thứ nhất: Bao Tiểu Tam, tối 20 giờ đi uống rượu ... 21 giờ 30 rời đi. 22 giờ 15 tới trung tâm tắm rửa Dương Ba Uyển, 9 giờ sáng nay mới rời trung tâm ..."
Mục tiêu thứ hai: Cảnh Bảo Lỗi, 16 giờ chiều cùng tiếp tân đại sảnh Dương Vi gặp nhau ở quán cà phê Mỏ neo thời gian, 17 giờ 20 rời đi. 21 giờ 20 phút tới số 18 đường Phù Dung, ăn cơm với một cô gái ở nhà hàng Pháp, thân phận không rõ, đang điều tra. 22 giờ, sau khi đưa cô gái đó đi, lại tới quán bar Cổn Thạch đường Tây Thành, 1 giờ sáng ra, có một cô gái đi theo, cùng về Khách sạn Phù Dung, tới hiện giờ cả hai vẫn còn chưa lộ diện.
Mục tiêu thứ ba: Cừu Địch, 6 giờ sáng hoàn thành chạy bộ đường dài 12 ki-lô-mét, đi mua rau củ trở về nhà, 9 giờ sáng rời chỗ ở, đi đâu không rõ, theo điều tra, di động bỏ lại trong xe, xe đỗ cổng sau Đại học Trường An. 14 giờ chiều xuất hiện, lái xe tới nhà thi đấu, đá bóng với một nhóm người, đối phương là sinh viên khoa giáo dục thể chất, hai bên không biết nhau. 19 giờ, lái xe về nơi ở, xem phim tới 23 giờ đi ngủ ..."
Xem báo cáo của trinh sát viên, Từ Phái Hồng có thể tưởng tượng ra tâm trạng của bọn họ, thế nào, suốt cả ngày chịu đựng nóng nực, chịu đựng côn trùng đốt để thu thấp những tin tức này à? Một người thì chơi gái, một thì trêu hoa ghẹo cỏ, so ra thì Cừu Địch là coi như bình thường, nhưng vị bình thường này cũng không làm người ta yên tâm được. Hai người kia ít nhất biết họ làm gì, còn vị này thường xuyên biến mất, không ai biết y làm gì, liệu có xuất hiện nữa không? Đúng là ngày ngày làm người ta khó chịu, đêm đêm khiến người ta mất ngủ.
Bọn họ đâu phải thiếu công việc để làm chứ, địa phương không thể so với Trung ương, bất kể nhân lực, vật lực, có lúc nào không giật gấu vá vai đâu? Nhất là tỉnh bà, bất kể tới Xuyên, Tạng, Thanh Hải, Tân Cương, Nội Mông đều bắt đầu từ đây cả, tình hình bình thường đã phức tạp rồi, giờ gánh thêm chuyện này, Từ Phái Hồng lo bạc đầu.
Ngồi trong văn phòng suy nghĩ một lúc, bà xem giờ rồi gọi điện thoại cho Trần Ngạo, vừa mở đầu đã kể khổ:" Trưởng phòng Trần, cứ thế này không ổn đâu, cái thằng nhãi Bao Tiểu Tam lại đi lêu lổng cả đêm không về rồi. Cảnh Bảo Lỗi càng quá đáng, một ngày hẹn hò với ba cô gái, tôi còn chẳng có thời gian đi tìm hiểu thân phận mấy cô gái đó, cậu ta đã thay người như thay áo rồi ... Cừu Địch thì không làm gì thái quá, vì cậu ta làm gì thái quá chắc chắn không cho chúng ta biết, thường xuyên biến mất không rõ tung tích, tôi không thể bỏ hết công việc đó ngày ngày bám sát họ được."
" Tôi cũng đang nghĩ cách đây, chuyện này tạm đặt sang bên đã." Trần Ngạo nói:
" Hay là như thế này đi, chúng ta tập trung bọn họ lại, nói rõ tình hình, không thể để họ ăn uống chơi bời thế này, tôi không chịu nổi ... Không phải vấn đề kinh phí, tôi không muốn lãng phí nhân thủ của mình vào những việc như thế này, anh biết chỗ tôi bận thế nào mà."
" Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ gửi tin cho chị sau ..."
Trần Ngạo cúp điện thoại, sắc mặt xấu hổ nhìn cục trưởng Trần:" Lại là điện thoại kể khổ của Từ Phái Hồng, ba tên đó không yên phận lấy một chút, dày vò chị ấy đến thảm."
" Ài, ai mà ngờ được chứ, mới đầu còn lo người ta không chịu lên thuyền, giờ tới lượt chúng ta cưỡi hổ khó xuống rồi ... Trần Ngạo, ra soát lại chuyện này lần nữa, cậu nói Trường An là một điểm trung chuyển hay là nhà an toàn?" Cục trưởng Trần trầm tư, hai thứ này khác biệt rất lớn, nhà an toàn chỉ dùng lúc vạn nhất, điểm trung chuyển thì dùng thường xuyên thời gian dài:
" Tôi cho rằng công dụng của nó là nhà an toàn, vì nhà của Lý Tòng Quân được mua đứt từ mấy năm trước, khi chúng tôi lục soát có dấu vết sinh hoạt, lấy được lông tóc, tổ chức da, khớp với Lý Tòng Quân ... Chắc chắn hắn ở đó không ít. Căn cứ vào đồ ăn trong tủ lạnh, Từ Phái Hồng còn tra ra siêu thị, thời gian mua sắm chưa quá nửa tháng, trước khi tới Nam Cương, hắn đã sống ở đó."
" Vậy mà các cậu chỉ phát hiện ít ỏi thế sao?"
" Vấn đề chính là chỗ này, khi Từ Phái Hồng tới ban quản lý tòa nhà mới phát hiện, camera giám sát đã bị người ta giở trò rất lâu rồi, hình ảnh ghi được mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, bị chúng chia nhánh ... hình ở tòa nhà đó giống với tỏa nhà bên cạnh."
Nếu bình thường thì chừng đó đủ chứng minh đối tượng có vấn đề, có thể dụng hành động rồi, nhưng lần này là vô nghĩa, vì ai cũng biết Lý Tòng Quân là tên gián điệp rồi, có điều tới giờ chưa biết gì về hắn, thậm chí do nước nào phái tới cũng không biết.
Trần Ngạo nói thêm:" Chúng tôi đã từng tấc đất trong nhà hắn, từ sàn nhà tới trần nhà, cửa sổ, gian vệ sinh, đều sạch sẽ tới một mẩu giấy cũng không có. Tôi xem toàn bộ ghi hình quá trình khám xét, tất cả rõ ràng, không có chỗ nào để giấu giếm, loại người này cũng sẽ chẳng để người ta tìm thấy bí mật của hắn ... Chắc chắn là phải có một kênh liên lạc chúng ta không biết."
Đối phương thực sự rất chuyên nghiệp, từ sau khi hắn bị khống chế, chiếc di động đó không có bất kỳ liên lạc nào nữa, trong số vật phẩm tùy thân của Lý Tòng Quân cũng chỉ có mỗi số di động đó thôi ... Mà số di động đó thì mới làm trước khi đi Nam Cương, loại dùng một lần là bỏ.
" Nếu hắn đã dùng chỗ này làm nơi ở trong hoàn cảnh bình thường như vậy thì chắc chắn còn có một căn nhà an toàn, tổ chức một lần thăm dò, không thể không chuẩn bị đường lui." Cục trưởng Trần nói, nếu đã là dân chuyên nghiệp, vậy thì phải có vài tiêu chuẩn bắt buộc tuân theo rồi:
" Vâng, hẳn là như thế, nhưng bây giờ chúng ta không biết ra tay thế nào." Trần Ngạo thở dài, hi vọng gửi vào thẩm vấn, thẩm vấn bị kẹt, hi vọng gửi vào ba chàng trai kia, xong, ba tên đó khó đối phó hơn nghi phạm, tới nay chưa nhử được đối phương ra mà bên mình đã bị rỉa quá đau:
" Đợi đi, lúc này quan trọng nhất là phải nhẫn nại, Lý Tòng Quân mất liên lạc, hệ thống của đối phương chắc chắn bị đứt đoạn, khi ấy sẽ có kẻ nối tiếp vào ... Thời gian này chắc chắn chúng đang ở quanh quẩn đâu đây quan sát thôi, đợi đi, đợi thêm nữa. Tiểu Đổng còn đợi được tới năm năm cơ mà, cậu mới vài ngày thôi. Quan trọng thời khắc đó tới, cậu đừng bỏ lỡ là được."
Câu nói khích này rõ ràng có hiệu quả, Trần Ngạo đứng thẳng đáp dõng dạc rời đi.