Chương 102: Cứ thế việc mình việc làm (2)
Chương 102: Cứ thế việc mình việc làm (2)
" ... Mày xem con người mày đi, sao không nói đi, còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau, lúc chĩa súng vào đầu tao, mày vênh váo lắm cơ mà, sao giờ mày lại hèn thế hả? Sao tao này, cả lúc sắp chết còn ngẩng cao đầu, làm nam nhân phải như thế."
" Đừng im lặng như thế, muốn ăn gì, hay là muốn uống gì, tao chuẩn bị cho, yên tâm, tao tử tế lắm, không như loại chó má mày."
" Không nói hả, xem cái mặt mày kìa, đừng trưng cái bộ mặt người chết đó ra, ai đã làm gì mày đâu ... à tỏ ra vênh váo à, kiêu ngạo à, khinh đời không thèm để ý lời người khác à, mày đóng giả thánh nhân cái gì? Mày chỉ là thằng nghi phạm, một thằng gián điệp phá hoại cuộc sống bình yên của người khác."
" À, xin lỗi, xin lỗi, tao sai rồi ... Mày là thánh nhân, không thèm nói chuyện với bọn tạo ... Tao nói này thánh nhân, mỗi ngày mày có ăn cơm ỉa đái không? Ý chí mày chẳng kiên định gì, nếu tao mà là mày thì tao tuyệt thực chết cho rồi. Mày rõ ràng là có muốn chết đâu ... đừng vờ vờ vịt vịt nữa, nếu mày muốn chết thì chết cho sớm đi, sống thế này làm gì mệt lắm, sao không ra đi cho thống khoái chút?"
" Không muốn chết lại thích làm ra vẻ anh hùng liệt sĩ à, để tao đoán xem mày tới từ nước nào nhé ..."
Đổng Thuần Khiết uống hai cốc nước, lải nhải cả một đống, còn nghi phạm bị còng vẫn không nói một lời, đôi mắt như cá chết chẳng có chút tinh thần nào nhìn hắn, trông cũng rợn người. Giờ thì Đổng Thuần Khiết cũng lĩnh giáo sự lợi hại của kẻ này rồi, chỉ bằng vào đúng vẻ mặt đỏ thôi đủ dày vò người thẩm vấn hắn ngày ngày mất ngủ.
Dùng thủ đoạn đặc thù với hắn à?
Vô ích thôi, dùng cả rồi, trừ thôi miên bản thân thì hắn còn dùng đầu húc vào công cụ tra tấn, hoặc húc vào tường xem bên nào cứng hơn. Sau đó còn nín thở giả chết làm người thẩm vấn phải hoảng sợ, nghi phạm trọng yếu thế này nếu mà xảy ra vấn đề trong tay ai thì sợ là ngay cả người thẩm vấn cũng bị giam luôn.
Từ Nam Cương tới thủ đô, đã ba tuần rồi hắn vẫn không nói một lời.
Một tiếng trôi qua, Đổng Thuần Khiết lắm mồm vẫn theo thao bất tuyệt.
Hai tiếng trôi qua, Đổng Thuần Khiết tay chống má, giọng nói yếu đi.
Bốn tiếng trôi qua, Đổng Thuần Khiết sức cùng lực kiệt, miệng khô cổ khát, gần như bò ra bàn nói:" Này, tao xin mày đấy, nể mặt nói gì đó đi, đánh phát rắm thôi cũng được ..."
Vẫn không nói gì cả, trong đôi mắt trống rỗng vô hồn thêm vài phần miệt thị, giống mọi khi, hắn bị đưa đi, bước chân thong thả, tựa như chẳng thấy đây là nhà giam ngục tối.
Lúc đó là 12 giờ trưa ở Bắc Kinh.
Cùng là 12 giờ trưa, địa điểm quán sủi cảo Tần Phong đường Xuân Hoa, thành phố Trường An.
Cừu Địch lái xe qua trung tâm thành phố đông đúc, theo chỉ đường tới địa điểm gặp mặt. Đã một tuần trôi qua rồi, đây mới là lần đầu tiên y nhận được điện thoại của Từ Phái Hồng, nói Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đều tới, mọi người tụ tập cùng nhau ăn cơm. Chạy bộ buổi sáng xong, thong thả tới đi dạo chợ sáng rất lâu rồi mới lên đường.
Cuộc sống rất thong dong, như thế còn chưa thấy hạnh phúc sao? Nhưng nhìn sắc mặt của Cừu Địch cũng chẳng vui vẻ gì, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không có bạn bè cũng chẳng có chỗ nào chơi, thế thì còn quái gì nói là cuộc sống nữa? Mỗi ngày lái chiếc xe trị giá mấy chục vạn, sống trong căn nhà giá trị trăm vạn, tiêu tiền không phải của mình, cảm giác tốt thì tốt đấy, nhưng mà trong lòng không thể nào yên tâm được.
Đúng thế, có nhà, có xe, có tiền đấy, nhưng có phải là của mình đâu, cuộc sống này chỉ tạm bợ ngắn ngủi thôi, nó thuộc về một người khác chứ không phải người họ Cừu tên Địch.
Lại tắc đường rồi, Cừu Địch buồn chán đóng cửa sổ xe lại, bật điều hòa lên, chiếc xe thoải mái tạo thành không gian riêng tư tách biệt hẳn khỏi bầu không khí khói bụi ô nhiễm khó chịu bên ngoài. Bỗng dưng y lại hoài niệm ngày tháng vật lộn hè phố, mồ hôi đầm đìa, nhưng đến cuối ngày đếm từng đồng tiền dính mồ hôi, trong lòng thấy chân thật yên tâm.
Cừu Địch tra tấm thẻ mà Từ Phái Hồng cấp cho, số dư trong đó là hơn 20 vạn, chẳng biết có phải là do sống khổ quen rồi, hay là do cảnh giác bẩm sinh khiến y đa nghi, không dám tùy tiện tiêu pha, mỗi ngày tranh thủ luyện tập xong đi chợ sáng, cẩn thận mặc cả mua những thứ rẻ nhất mang về tự nấu tự ăn.
Hay là định tuyển mình chấp hành nhiệm vụ mật nào đó?
Không chỉ một lần trong đầu Cừu Địch nảy ra suy nghĩ đó, nhưng y lại nhanh chóng phủ quyết, dù chấp hành nhiệm vụ cũng không thể có đãi ngộ cao như vậy chứ? Nếu y hi sinh rồi, phủ tuất bằng số tiền này còn nghe được.
Nghĩ không ra, dù sao thì cái cơ quan đó quá bí mật, ai mà biết họ hoạt động kiểu gì. Dù sao Cừu Địch cũng để ý rất kỹ, nhà không phải là nhà mới, đã dùng rồi, thế cũng không sao, nhưng quần áo trong tủ thì sao, sao trong túi quần còn có cả bao cao su nữa? Xe cũng không phải xe mới, đi được hơn 4 vạn ki-lô-mét rồi ... Chẳng lẽ là nhân chứng trước kia trong kế hoạch bảo vệ của họ, nhưng mà nhân chứng kiểu gì mà sống sang thế.
" Con mẹ nó, cái cạm bẫy này đúng là vô lý."
Cừu Địch bực mình đấm vô lăng chửi, y đã thử tìm người theo dõi mình, tìm ra được hai người, đề phòng không nghiêm ngặt lắm, giống như để mặc y đi lang thang vậy, không giống bám theo bảo vệ chút nào, rõ ràng là người ta chẳng coi trọng y.
Thực ra với Cừu Địch mà nói, còn phải bảo vệ y à, y mà về nhà trốn trong rừng thì đừng hòng mà tìm được y ... Trong thôn chỉ có chưa tới trăm người sống, mọi người biết nhau cả, đừng hòng có ai trà trộn vào được. Đời nào chương trình bảo vệ nhân chứng lại để ở thành phố lớn phức tạp thế này? Chẳng lẽ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, điên, trò đó giành cho kẻ phải mạo hiểm thôi.
Đủ loại lý do không giải thích được làm nghi vấn nảy sinh vùn vụt như nấm sau mưa, khiến Cừu Địch lo lắng trằn trọc, đến ngủ cũng không thoải mái như xưa nữa.
Y cũng nhớ tới Đới Lan Quân, bạn gái y ... Cũng không biết bây giờ còn có thể gọi là bạn gái không nữa, bây giờ y không chắc đó là tình cảm thực sự, hay cô gái đó muốn tìm chút khuây khỏa trong quãng thời gian buồn chán.
Lại còn có bạn trai nữa, đùa mình chắc?
Thế đây, cuộc sống của Cừu Địch hiện giờ, chẳng có chuyện làm người ta vui vẻ được.