Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 433 - Chương 103: Cứ Thế Việc Mình Việc Làm (3)

Chương 103: Cứ thế việc mình việc làm (3) Chương 103: Cứ thế việc mình việc làm (3)

Xe đỗ phía sau bóp còi thúc giục, đèn xanh rồi, Cừu Địch sực tỉnh, khởi động xe rẽ trái tiến vào đường Xuân Hoa. Đi được một lúc thì nhìn thấy Bao Tiểu Tam, tên đó chẳng thay đổi gì cả, mặc quần lửng áo thun cộc tay ngồi xổm ở lề đường như lưu manh vậy. Cừu Địch mừng rỡ vẫy tay gọi từ xa.

Bao Tiểu Tam cũng hớn hở chạy tới, nhưng không nhìn người mà nhìn xe trước, sau đó đùng đùng nổi giận:" Con mẹ nó, sao không phân phối xe cho tao, làm tao phải tự bắt taxi."

" Không phải chứ Tam Nhi, đãi ngộ của mày thấp thế, phạm sai lầm hả?" Cừu Địch trêu chọc:

" Đừng gọi tao là Tam Nhi, anh đây là Vương Kiêu Chiến ... À phải rồi, mày tên là gì?"

" Lý Tòng Quân ... Nào, làm quen một chút, kẻ hèn này là Lý Tòng Quân, làm chút mua bán nhỏ ở Trường An, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn."

" Tên khó nghe bỏ mẹ ... Ê tao nói này, mày sống thoải mái quá nhỉ, quần tây, sơ mi trắng, dày da bóng lộn, nhìn biết không phải bán bảo hiểm cũng là bọn đa cấp." Bao Tiểu Tam nhìn Cừu Địch ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, giọng chua lè ghen tỵ:

Ánh mắt Cừu Địch thì lại bị một chiếc xe thu hút, xe Audi, nhưng quan trọng là người chứ không phải xe, từ trên xe bước xuống là một thanh niên tóc bóng nhẫy tới phản chiếu được ánh mặt trời, cũng là quần âu áo sơ mi trắng, nhưng người ta mặc ra vị phú quý chứ không phải loại bán bảo hiểm như Cừu Địch. Gương mặt thanh tú, đôi mắt dài, khí chất văn nhã, tỉ lệ người khác quay đầu nhìn nhiều hơn cả mỹ nữ. Hắn chỉ đứng bên đường phất tay một cái, có người đưa chiếc Audi đi, nách hắn kẹp một cái ví cầu kỳ, bộ dạng tiêu sái phong lưu đó, đến Cừu Địch cũng không dám nhận người quen.

" Đấy, đấy có phải là Bảo Đản không?" Cừu Địch không dám tin vào mắt mình hỏi Bao Tiểu Tam:

Bao Tiểu Tam cũng nhìn nửa ngày trời mà không dám khẳng định:" Có hơi giống, thằng đó ăn mặc thế nào cũng giống bê đê."

Hai người lén lút tới gần Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch thì nhìn, Bao Tiểu Tam thì ngửi, Cảnh Bảo Lỗi phát hiện có người quay đầu lại, kêu lên:" Làm gì thế, dọa tôi giật cả mình."

" Ồ, đúng là Bảo Đản rồi này." Cừu Địch kinh ngạc:

" Này, Cừu Địch lái Volkswagen đã đủ lôi kéo thù hận rồi, mày còn lái Audi, có cả lái xe riêng nữa, mẹ mày chứ, quá bất công." Bao Tiểu Tam căm phẫn tột độ, thời gian qua hắn đắc ý lắm, ai ngờ mình có đãi ngộ kém nhất:

" Có cái gì tự hào đâu, xe của đơn vị thôi mà ... Tôi nói này, các cậu bảo họ định làm cái gì? Sao đang yên lành lại triệu tập chúng ta thế, có phải là kết thúc rồi không? Kết thúc rồi thì tiếc quá ... Tôi thực sự thích loại cuộc sống này, không giấu các cậu, tôi từng sống như thế, muốn hồi tưởng lại cuộc sống cũ một chút ..." Cảnh Bảo Lỗi kể trước, ba người trao đổi tên tuổi cho nhau, đem so ra vẫn là Bao Tiểu Tam kém nhất, làm hắn rất khó chịu:

Mấy anh em lâu ngày gặp lại, tất nhiên là không thiếu chuyện để nói, ba người đi vào quán sủi cảo, đó là căn nhà ba tầng thôi, kiểu dưới kinh doanh, trên để ở, rất thịnh hành. Mặt tiền quán quá nửa bày cái tủ kính, trưng bày rất nhiều loại bánh, sau là quầy thu ngân nhỏ, ngoài ba bốn bàn vuông còn có một chỗ làm cao lên như quầy bar, cũng khá thú vị.

Bọn họ đi lên phòng bao nhỏ ở tầng hai, được đặt trước rồi, tới sớm quá chưa tới giờ hẹn, nhưng Bao Tiểu Tam chưa ăn sáng nên đói ngấu rồi, gọi hai món ăn, vài đĩa sủi cảo, kệ người khác, cứ thế đánh chén. Giờ ngay cả cách ăn của ba người cũng khác nhau, Bao Tiểu Tam nhai nuốt nhồm nhoàm, Cừu Địch ăn thong thả, Cảnh Bảo Lỗi thì có vẻ không nuốt nổi.

" Ăn đi chứ, sao bọn mày không ăn?" Bao Tiểu Tam thúc giục:

" Tôi sống trong khách sạn có sao, mang danh phó giám đốc, còn đói được à?" Chủ yếu Cảnh Bảo Lỗi thời gian qua ăn sơn hào hải vị quen, khó nuốt món ăn ở quán nhỏ:" Cừu Địch, tôi có chút hoang mang."

" Vì đãi ngộ của chúng ta chứ gì?" Cừu Địch nói luôn:

" Đúng rồi đấy, trên đời này làm gì có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cho chúng ta ăn chơi thoải mái, nhà xe đầy đủ, liệu có chuyện không hay không? Theo tôi lý giải thì đây gọi là thả con săn sắt, bắt con cá rô, hay giống như vỗ béo lợn vậy, trước khi làm thịt thì thế nào cũng phải vỗ béo trước ... Bất kể nơi nào, xã hội nào thì tiêu chuẩn cũng như nhau thôi, cậu thấy sao?" Cảnh Bảo Lỗi cười hỏi:

" Cậu hồ đồ rồi à, biết rồi sao còn đắc ý như thế?" Cừu Địch mắng, tên nhận ra còn vui vẻ được:

" Xời, không ăn phí món ngon, không chơi uổng đời trai, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, dù sao còn tệ hơn lúc tôi biểu diễn xin tiền ở ga tàu điện ngầm sao? Đúng không Tam Nhi?" Cảnh Bảo Lỗi lúc này đúng là mang giọng điệu tên phú nhị đại ăn chơi chác táng:

" Đương nhiên, mấy ngày qua tao chơi gái đến đau cả trym, mất hứng rồi." Bao Tiểu Tam vừa ăn vừa nồi:

Còn chơi gái tới đau trym nữa à? Cừu Địch vừa mới định hỏi thì phòng bao nhỏ có tiếng chuông leng keng, Từ Phái Hồng mặt nghiêm nghị mặc thường phục đi vào. Cừu Địch muốn gọi phục vụ mang thêm mấy món nữa nhưng Từ Phái Hồng ngăn lại:" Tôi chỉ nói vài câu rồi đi, ba cậu cũng thế, ăn xong thì đường ai nấy đi."

Thái độ nghiêm túc đó làm ba người vội đặt đũa xuống nghe chỉ thị, Bao Tiểu Tam vừa ngừng ăn thì cái miệng cũng lải nhải:" Lão đạo, dì không thể phân biệt đối xử như thế, cho bọn họ nhà xe, sao tôi lại không có?"

" Được, thế thì bắt đầu tử cậu đi." Từ Phái Hồng nổi giận ngay tức thì, vỗ bàn chỉ mặt Bao Tiểu Tam mắng:" Tính cả ngày hôm qua thì tám ngày cậu đi tới chỗ giải trí bảy lần, có bốn đêm không về, có phải đi chơi gái không?"

Bao Tiểu Tam nghẹn họng, lắc đầu quầy quậy:" Không không, sao tôi có thể làm chuyện như thế được chứ?"

Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cắn răng nhịn cười, không ngờ Từ Phái Hồng lại chất vấn thẳng như thế, Bao Tiểu Tam chột dạ, xua tay nói:" Thôi tôi không muốn xe nữa, được chưa? Dì đừng làm hỏng thanh danh của tôi chứ, tôi còn chưa cưới vợ đâu."

" Cậu chắc chứ? Thân phận của tôi chẳng lẽ còn nói năng bừa bãi?" Từ Phái Hồng sầm mặt, đáng lẽ mấy chuyện vớ vẩn thế này không tới bà phải xử lý, nhưng tính chất bảo mật của vụ án, thân phận ba chàng trai này bảo mật, ít người biết, nên từ trinh sát viên tới chẳng chỗ bà, chưa bao giờ có tài liệu nguyên thủy nào làm bà khó chịu như thế:

" Thôi bỏ đi, bỏ đi." Bao Tiểu Tam rụt cổ lại, ánh mắt bà dì đó đáng sợ quá:" Tôi không cần danh dự nữa, dì xem mà làm."
Bình Luận (0)
Comment