Chương 104: Cứ thế việc mình việc làm (4)
Chương 104: Cứ thế việc mình việc làm (4)
Còn làm cái gì được, Từ Phái Hồng tiếp ngay sau đó quay sang Cảnh Bảo Lỗi đang che miệng cười trộm, ngón tay đưa lên chỉ vào mặt hắn:" Cậu cười cái gì nào, cậu còn tệ hơn cả cậu ta ... Tám ngày qua cậu qua lại với mười hai cô gái, ăn cơm cùng với chín cô, quá đáng nhất là một ngày hẹn họ ba cô, còn dẫn hai cô về khách sạn ... Tám ngày cậu tiêu hết hai vạn tám nghìn đầu, bình quân mỗi ngày cậu tiêu hết hơn 3000 đồng đấy. Cậu còn mặt mũi mà cười người khác à?"
Cừu Địch kinh hãi rơi cả miếng sủi cảo, thằng này đốt tiền à, giờ y hoàn toàn tin rồi, trước kia Cảnh Bảo Lỗi đúng là tên bại gia tử, không phải bại thường đâu, tới mức cả nhà ra nước ngoài từ mặt hắn cơ mà.
Bao Tiểu Tam đau khổ vỗ trán:" Vậy mà tôi còn xấu hổ cái gì chứ, một ngày Bảo Đản mày tiêu hơn ba nghìn à, chết tôi rồi, tôi lỗ to rồi."
Cảnh Bảo Lỗi thế mà chẳng ăn năn gì, vẫn thản nhiên nói cười:" Nếu như các vị đã tra ra được thân phận trước kia của tôi, vậy thì tôi cũng chẳng cần phải đóng giả làm gì nữa. Trước kia tôi sống như vậy đấy, đi mua sắm, tán gái, đi chơi quán bar, gặp phải cô gái nào vừa mắt thì cùng nhau vui vẻ, hai bên tình nguyện cả, có phạm pháp đâu ... Chị đừng tức giận, lãnh đạo Từ, nếu không muốn gánh chi phí này thì tôi tự bỏ, tôi không muốn mắc nợ tổ chức."
Thái độ này làm Từ Phái Hồng nghẹn họng, không nói tiếp được nữa. Thấy Từ Phái Hồng nhìn sang phía mình, Cừu Địch nói thẳng luôn:" Dì không định bới móc gì tôi đấy chứ, tiền trong thẻ tôi không đụng vào, tiền xăng tôi tự trả, bất kỳ thứ gì trong phòng tôi cũng không đụng tới ... nữ nhân khỏi nói, tôi còn chẳng tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào."
Ái chà, sao mà lại khác biệt lớn như thế, Cảnh Bảo Lỗi thật lòng giơ ngón cái tán dương Cừu Địch, thận trọng tới mức này đúng là hiếm có trên đời. Có điều hắn không tán đồng cách làm đó, hắn thích Bao Tiểu Tam hơn. Quả nhiên Bao Tiểu Tam kinh ngạc mắng Cừu Địch:" Mày có bệnh à?"
" Hai người bọn họ có vấn đề thật ..." Ai ngờ Từ Phái Hồng còn về phe Bao Tiểu Tam:" Nhưng cậu mới là có bệnh, bọn họ ăn uống chơi bời, tùy tiện tiếp xúc với người lạ là không đúng, nhưng cậu không ăn không tiêu, không xuất đầu lộ diện càng không đúng ... Cho nên theo tôi thấy, cậu là người biểu hiện kém nhất."
" Cái gì, tôi mà kém nhất à?" Cừu Địch không tin nổi, thời buổi này sống trong sạch cũng sai sao:
Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cùng đập bàn cười lăn cười bò, không ăn không tiêu còn bị mắng, ngu chưa?
" Đường đường một nam nhân chừng này tuổi, cao lớn khỏe mạnh, sống một mình mà không đi uống rượu, không tán tỉnh các cô gái. Mỗi ngày trừ rèn luyện, chạy bộ thì đi chơi thể thao, về nhà nấu nướng, xem phim ... Các cậu nói xem, như thế có bình thường không?" Từ Phái Hồng hỏi:
Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đồng loạt lắc đầu:" Không bình thường."
" Đúng như thế đấy, bảo cậu sống bình thường, cậu đừng biến mình thành kẻ bất thường như vậy ... Còn hai cậu thì chú ý chút, các cậu thì bình thường tới quá mức rồi, đừng quên tình trạng hiện giờ của các cậu, ít nhất phải có sự cảnh giác tối thiểu với người lạ mặt chứ?" Từ Phái Phòng mắng tiếp:
" Đúng, lãnh đạo tôi sẽ bớt chơi bời vài chuyến, thực ra tôi cũng chán rồi, bọn họ đều giống nhau cả, vào phòng một cái cởi quần áo nhanh hơn tôi, xong việc đòi tiền, vô vị ... Như Bảo Đản mới thích, tán tỉnh gái nhà lành mới có tình thú." Bao Tiểu Tam ăn năn lạ đời:
Cảnh Bảo Lỗi háy mắt:" Để tôi dạy cậu vài chiêu."
Nhìn hai tên đó thì thầm thảo luận chuyện tán gái, Từ Phái Hồng tức trợn mắt lên. Cừu Địch thì đã nhận ra có vấn đề, hỏi:" Lãnh đạo, gọi chúng tôi tới chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
" Cơ bản chỉ muốn nhắc nhở các cậu chú ý chút thôi, ngoài ra bố trí biểu đồ phạm vi hoạt động cho các cậu, nơi cần tới đều ghi chú rồi ... Đặc biệt là cậu đấy, đồng chí Lý Tòng Quân, tích cực sống bình thường chút. Phải rồi, mấy lần cậu ném di động trong xe rồi chạy đi đâu?" Từ Phái Hồng hỏi:
" Chẳng chạy đi đâu, tôi bám theo người bảo vệ tôi, xem họ có năng lực bảo vệ mình không?" Cừu Địch nhún vai:
Từ Phái Hồng thấy tò mò rồi đấy:" Kết quả thế nào?"
" Hơi kém, miễn cưỡng được, tôi tìm ra hai người, hình như là người mới, không thấy tôi đâu là lúng túng thấy rõ, chạy dáo dác tìm, còn tới cả xe tôi nhòm ngó nữa." Cừu Địch chép miệng: " Hoặc là người mới, hoặc là nghiệp vụ quá tệ."
Vằn đen hiện lên trán Từ Phái Hồng, trinh sát viên mà để bị bại lộ như thế đấy, té ra là người ta cố ý. Cừu Địch thấy bà dì không vui thì vội nói:" Đừng trách bọn họ, chuyện chui vào ngõ, luồn lách tìm người thì chúng tôi mới là dân chuyên nghiệp, dù trinh sát của dì được huấn luyện cỡ nào cũng không bằng chúng tôi đâu."
" Không chuyên nghiệp bằng cậu? Cậu được huấn luyện sao?" Từ Phái Hồng bất ngờ lắm:
Bao Tiểu Tam vạch trần:" Nó là thằng giao hàng mà, dì không biết mấy ngõ cổ Bắc Kinh lắt léo vang danh thiên hạ à?"
Thôi được rồi, hai bênh cách biệt quá lớn, không cách nào nói chuyện vui vẻ được, Từ Phái Hồng bỏ lại bản đồ có đánh dấu cho ba người, xem chừng là chuẩn bị đi. Cừu Địch sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ, chặn lại hỏi:" Lãnh đạo Từ, có phải dì còn chuyện quên an bài không?"
" Có, tôi muốn nhắc cậu một câu, nếu cần có an bài gì, không cần cậu phải nhắc." Từ Phái Hồng quen giọng lãnh đạo rồi, nghiêm mặt nói:
Thế nhưng nhầm người rồi, bọn họ đâu phải là cấp dưới, chẳng phải là thân tình, Cừu Địch chẳng cần nể mặt:
"Dì đừng để chúng tôi đi lung tung như ruồi không đầu, có gì thì nói thẳng ra đi, tôi thấy mấy an bài này chẳng giống bảo vệ chúng tôi."
" Chà, cậu nhìn ra cái gì vậy, nói thử xem nào?" Từ Phái Hồng đột nhiên bật cười, tựa hồ đã có chuẩn bị tinh thần:
" Tôi không hiểu chương trình bảo vệ là cái gì, nhưng hay dở gì tôi cũng biết, bất kể là chương trình bảo vệ nhân chứng nào cũng không thể để mặc hai người bọn họ thoải mái ăn uống chơi gái như thế. Hơn nữa ăn bài nơi ở cũng vô lý, không thể nào có chuyện tiêu chuẩn khác nhau như vậy được."
" Lấy chỗ ở của tôi mà nói đi, tổ chức còn chuẩn bị sẵn cả bao cao su cho tôi à? Không phải nguyên hộp mà còn là dùng mấy cái rồi. Tiền trong tài khoản càng khả nghi, không phải số chẵn, mà có tiền lẻ. Rượu trong tủ rượu có không ít đồ cao cấp, có cả rượu nước ngoài lâu năm ... Bây giờ lại còn an bài cả địa điểm cần tới, không kỳ quá sao?" Cừu Địch nhíu mày: