Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 435 - Chương 105: Cứ Thế Việc Mình Việc Làm (5)

Chương 105: Cứ thế việc mình việc làm (5) Chương 105: Cứ thế việc mình việc làm (5)

Từ Phái Hồng không trả lời Cừu Địch, hỏi: " Vậy kể luận của cậu là thế nào?"

" Hình như bản thân chúng tôi không có giá trị như thế, nhưng cái tên của chúng tôi giá trị không nhỏ? Tôi cảm giác không giống cho chúng tôi thay tên đổi họ để mai danh ẩn tính, mà muốn chúng tôi mạo danh thay thế ai đó." Cừu Địch nhìn vẻ mặt Từ Phái Hồng dò xét:

" Vậy cậu nói xem ..." Từ Phái Hồng hứng thú chống tay lên bàn ghé tới gần:" Chúng tôi làm thế là vì cái gì?"

" Đáp án ở chỗ dì, còn hỏi tôi vì sao à?" Cừu Địch nổi nóng nói:

" Sai rồi, đáp án tôi không biết, có điều cậu có thể tìm kiếm, tiền trong thẻ coi như là thù lao, cậu tiêu thoải mái, nếu cậu không tìm ra đáp án, tôi đoán chừng cậu cũng không yên tâm ... Có muốn thử không, đằng sau cái tên của cậu có liên quan tới khoản tài phú cực lớn đấy." Từ Phái Hồng mỉm cười, đối phương là gián điệp thương nghiệp, cám dỗ lớn nhất chính là lợi ích:

Quả nhiên câu ngay được một con cá, Cảnh Bảo Lỗi nhảy chen vào hỏi:" Vậy tên của chúng tôi thì sao?"

" Đều như thế cả ... Phải rồi, Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam, từ hôm nay trở đi, kinh phí giành cho các cậu sẽ cắt, các cậu tự nghĩ biện pháp. Còn Cừu Địch, nếu cậu không muốn ở đây, không muốn tìm kiếm, vậy thì chúng tôi sẽ thu lại toàn bộ những thứ của Lý Tòng Quân ... Tuần sau chúng tôi sẽ đưa các cậu tới nông thôn Thiểm Bắc, nơi đó đất rộng người thưa, chắc chắn không có nguy hiểm, cũng không cần chúng tôi bảo vệ các cậu nữa ... Thôi, không cần phải tiễn đâu, tôi có chừng đó thôi, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, các cậu tăng tốc lên." Từ Phái Hồng vừa nói vừa đứng dậy, còn chỉ vào Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi:" Hay là chúng tôi đưa hai cậu xuống nông thôn trước nhé?"

Không, dứt khoát không đi, Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu quầy quậy, đang ăn sung mặc sướng quen, chịu thế quái nào nổi, không hề nhận ra vô tình trúng bẫy rồi.

" Vậy thì các cậu mau bàn tính với nhau đi, có phát hiện gì trực tiếp liên hệ với tôi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, các cậu có thể ở cùng nhau. Đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu, độ khó tương đối cao đấy, nếu không phải nể mặt các cậu từng có cống hiến với tổ chức, chúng tôi đã chẳng cho các cậu cơ hội này. Nếu tìm được khoản tài phú kia, thù lao chỉ là thứ yếu thôi, nói không chừng còn có thể trực tiếp tuyển các cậu vào quốc an ... Hết rồi tôi đi đây, về đi." Từ Phái Hồng ra khỏi cửa, ngăn cản Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi muốn đi tiễn:

Người vừa đi một cái, hai tên kia vội vàng chạy về ngay, một trái một phải kẹp Cừu Địch vào giữa, bọn họ tự biết mình, cùng lắm chỉ là tay chân thôi, không có cái đầu của Cừu Địch đừng mơ kiếm chác gì.

Cừu Địch cảnh báo:" Số tiền đó không dễ tìm đâu, các cậu đừng để người ta dụ dễ thế."

" Kệ con mẹ nó, cứ tìm trước tính sau, một người một phần, chia đều, không được nuốt riêng." Bao Tiểu Tam rất nghiêm túc, ở chuyện tiền bạc là hắn chưa bao giờ hàm hồ, dù anh em cũng sòng phẳng:

Cảnh Bảo Lỗi cũng động lòng thấy rõ, trước kia sống khổ không sao, giờ nếm mùi sung sướng là không muốn quay về nữa, xúi Cừu Địch:" Thì cứ thử xem thế nào đã, biết đâu là tiền của phần tử tham ô hủ bại, nếu tìm được cứ ăn chặn một ít cũng đủ tiêu sái vài năm rồi."

" Đầu của cậu rúc vào vú nữ nhân hết rồi sao? An ninh quốc gia mà lại đi đối phó với đám tham ô à? Rõ ràng là bọn họ đang tìm ma thế mạng cho mình." Cừu Địch khinh bỉ Cảnh Bảo Lỗi, sao hồi xưa không nhận ra tên này mới là thành phần hủ bại cơ chứ, giờ vì gái mà xúi anh em đi vào chỗ nguy hiểm:

" Vậy phải làm sao, mày nói một câu đi." Bao Tiểu Tam sốt ruột giục, sắp về trạng thái cùng khổ rồi, hắn cũng không chịu:

Cảnh Bảo Lỗi mắt đảo qua đảo lại, khoác vai Cừu Địch tỉ tê:" Đừng bảo chúng tôi chỉ biết nghĩ cho mình, đây cũng là cơ hội cho cậu đấy, chẳng may cậu thành công, được tuyển vào quốc an, chẳng phải cậu và chị Đới ..."

Mặc dù câu này nói lửng lơ, nhưng mà hiệu quả thấy rõ, Cừu Địch gắp liền mấy miếng sủi cảo nhét vào mồm, ăn như chết đói.

Thực ra Cừu Địch xác định tư tưởng rồi, hơn nữa người y không muốn gặp nhất chính là Đới Lan Quân, sợ phải nghe một câu xin lỗi từ cô, trải qua một chuyện như vậy, cô ấy đang lúc yếu lòng, muốn tìm chỗ dựa dẫm an ủi, y không tính toán làm gì, coi như làm bạn trai ngắn hạn cho cô cũng được. Cứ để kỷ niệm đẹp của hai người phong ấn trong vùng đất gió cát đó.

Khi hai người kia nhìn nhau chẳng hiểu ra làm sao, cứ tưởng nói sai, hỏng chuyện rồi thì Cừu Địch vỗ bàn:" Số tiền này có thể tìm, nhưng quyết không thể liều mạng tìm cho bọn họ, chúng ta cần một phương án an toàn, trước hết không để bọn họ tùy tiện vứt bỏ chúng ta giữa chừng, sau đó mới dựa vào tình hình tính kế lâu dài ..."

Ba cái đầu chụm vào nhau, rất nhanh thống nhất biện pháp ứng phó, trước tiên làm được hay không là vẫn đề năng lực, nhưng thái độ thì không được phép có vấn đề.

Hiệu quả đúng là thấy ngay lập tức, ngay trong ngay hôm đó Từ Phái Hồng được tin Lý Tòng Quân rút mười vạn tiền mặt từ thẻ ngân hàng, bà chẳng thấy tiếc, vì đây vốn là tiền của nghi phạm, hơn nữa nếu câu được cá lớn, thì cái giá lớn tới mấy cũng không thành vấn đề.

Vốn cho rằng đã khơi lên được tính tích cực của mấy chàng trai này rồi, không ngờ chuyện xảy ra sau đó lại chệch hẳn khỏi quỹ đạo. Ba tên đó theo tuyến đường chỉ định đi một vòng, sau đó chui vào trung tâm thương mại mua sắm, vào nhà hàng ăn uống, tới chỗ giải trí chơi bời, còn đi du lịch khắp nơi khiến cho trinh sát theo dấu chạy tới toát mồ hôi. Ác liệt hơn nữa là Cừu Địch, y còn mua cả thuốc lá hối lộ trinh sát viên: Mấy cậu đừng theo chúng tôi nữa, cậu đã bại lộ rồi, chẳng may có nguy hiểm, tôi không bảo vệ được cậu đâu.

Chuyện này làm Từ Phái Hồng tức tím mặt, nơi nguy hiểm mà Cừu Địch nói là nhà thi đâu, bọn họ lập đội đi đá bóng với một đám sinh viên.

Lại thêm ba ngày nữa, mức độ ăn chơi của ba người lại lên một bậc, trang phục từ đầu tới chân thay đổi hoàn toàn, Từ Phái Hồng tỉnh ngộ, mấy tên này không phải bị dụ, mà còn lợi dụng để ăn chơi cho sướng.

Vì thế không kiên trì được một tuần, Từ Phái Hồng lại phải gọi điện thoại cho Trần Ngạo:" Trưởng phòng Trần, mau đưa mấy thứ báo hại này đi đi, tôi không chịu được nữa đâu, câu cá cái gì chứ, chúng coi tôi là cá để gặm rồi ... Tôi phải làm sao đây, nặng không được, nhẹ không xong, không nặng không nhẹ càng không có tác dụng gì cả. Cách của anh không thành rồi, mấy tên đó ngày ngày chơi tới sức cùng lực kiệt, lại còn tích cực báo cáo khoe công với tôi là đã đi đâu tìm kiếm, tôi còn nói gì được nữa đây ... Tôi nhận ra rồi, bọn chúng còn vô sỉ hơn lũ gián điệp."

Câu trả lời của Trần Ngạo là, kiên trì thêm một chút, phải có sự kiên nhân, họ là quần chúng phổ thông, phải chú trọng công tác giáo dục tư tưởng, có khó khăn phải tự khắc phục, không thể cứ phản ảnh lên chỗ tôi mãi như thế.

À, Từ Phái Hồng phát hiện mình sai rồi, còn có kẻ vô sỉ hơn nữa kìa.
Bình Luận (0)
Comment