Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 436 - Chương 106: Gặp Gỡ Không Rõ Phúc Họa (1)

Chương 106: Gặp gỡ không rõ phúc họa (1) Chương 106: Gặp gỡ không rõ phúc họa (1)

Số 108 Đường Trường An, Bắc Kinh!

Một tòa nhà không có gì đáng chú ý, xuyên qua cửa sổ ở đây có thể nhìn thấy dòng xe qua lại chen chúc trên đường, những chiếc xe xa lạ và khuôn mặt xa lạ, dù đã ở đây rất lâu cũng không tìm thấy được chút cảm giác quen thuộc nào, chỉ có số ít cây cối bên đường là có quen thuộc. Đới Lan Quân bỗng dưng sinh ra cảm giác tiếc nuối cho mấy cái cây chẳng gọi được ra tên đó, bao nhiêu năm qua chịu đựng khói bụi và sự ồn ào hủy hoại, thật sự không biết vì sao nó còn chống đỡ được như thế.

" Tiểu Đới, còn gì để thu dọn không?"

Lão Đổng quay đầu gọi, thoáng cái có chút thất thần, cho dù đã quen thuộc với cô, trong lòng không có ý nghĩ nam nữ nào, cùng bị vẻ đẹp đó làm xao động. Từ vị trí Lão Đổng chỉ thấy bóng lưng của Đới Lan Quân, cô lặng lẽ dựa vào cửa sổ, nhìn ra đường phố, người mặc áo ngắn tay cổ tròn, chân váy màu đen, vừa rất u nhã lại tĩnh lặng. Cô tựa hồ có yêu thích trời sinh với trang phục cổ điển thời Dân Quốc, trừ lúc đi làm chính thức, cô đều ăn mặc váy áo cổ. Rất xinh đẹp, chỉ có điều ánh mắt mang nỗi buồn mang mác không tên.

Hắn không dám thúc giục, cô gái này gần đây rất hay như vậy, tựa như có cái gì đã bỏ lại ở phía tây rồi, con người trầm lắng hẳn, không còn tinh thần như trước.

Nơi này là Công ty thông tấn thông tin Quốc Phú, khoác cái vỏ ngoài công ty, là đơn vị thuộc cục công an, nhưng người trong nghề đều biết, nơi này là điểm đến của những nhân viên phạm sai lầm, bị gạt sang bên lề, việc cần làm chỉ là ngày ngày tới nơi điểm danh thôi, chứ chẳng có việc gì để làm. Đây gần như là một nơi bị người ta bỏ quên, người tới đây, coi như đầy vào lãnh cũng, không thấy ánh mặt trời nữa.

Vậy mà lại có người thành ngoại lệ, Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân đồng loạt được điều về cục, cho nên thành tiêu điểm thảo luận của toàn cục, Đới Lan Quân lặng lẽ đối diện với hết thảy, còn Lão Đổng thì lúc nào cũng mặt mày vênh vào đi khắp nơi, rõ ràng là còn lâng lâng sau cú chuyển mình tuyệt đẹp kia.

Chứ sao nữa, sao không phấn chấn lòng người cho được, cứ tưởng rằng mình sẽ chết già ở cái cương vị này, ai mà ngờ được có một ngày có thể đứng lên ở đúng chỗ vấp ngã, khiến cho tất cả mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Lão Đổng ngồi vào vị trí của mình, muốn tìm kiếm cảm giác, chỉnh cổ áo, chỉnh nét mặt, bệ vệ uy phong, cơ hồ tỏa ra khí chất quân lâm thiên hạ.

" Anh có bệnh rồi."

Đới Lan Quân quay đầu lại, nhìn thấy cái bộ dạng đó của Lão Đổng thì cho ngay một câu, còn nhấn mạnh thêm:" Không chữa nổi."

" Hả, làm sao thế?"

Lão Đổng cẩn thận dò xét:

"Sao đi trị liệu tâm lý vài ngày mà cô còn bất bình thường hơn trước kia vậy? Khi gặp nạn, hay dở gì cô còn gọi tôi một tiếng chủ nhiệm Đổng, không thể nào thấy tôi sắp phục hồi chức vị, khôi phục hùng phong, cô mới mặt nặng mày nhẹ với tôi ... Đúng rồi, cô đừng để bụng chuyện kia, tôi đã áy náy lắm rồi."

Nói tới chuyện bị lừa đi vào chỗ chết, Đới Lan Quân nhíu mày, nghiêm túc hỏi:" Lão Đổng, anh đã thành công phung phí hết sự tín nhiệm và tôn trọng của tôi giành cho anh rồi. Tôi theo anh tới 5 năm, vậy mà cho tới ngày cuối cùng anh mới nói cho tôi là chuyện gì, sau đó kết quả chính là, chẳng may tổ chức lễ truy điệu thì ảnh của tôi cũng đặt cùng anh, để anh không phải đi một mình chứ gì?"

Lão Đổng mất hết mặt mũi rồi, lẩm bẩm:" Không phải là không sao à, ngày tháng tốt đẹp sắp tới rồi."

" Anh thấy với tôi mà nói còn có ngày tháng tốt đẹp nữa à?" Đới Lan Quân thất vọng vô cùng, bất giác cử động chỗ bị thương, bàn tay phải đeo găng tay lụa, ở nơi ngón cái cứng đờ kia, có vết thương không bao giờ phục hồi, cô tháo găng tay này ra đi trên đường, đủ xua đuổi quá nửa số người nhìn thấy:

" Tôi thực sự không biết phải bồi thường cô như thế nào, nếu tôi biết, tôi nhất định làm được ... Tiểu Đới, đời này tôi không nợ ai hết, chỉ nợ mỗi cô." Lão Đổng trịnh trọng tuyên bố:

Đới Lan Quân lườm hắn:

"Có phải kiếp sau muốn làm trâu làm ngựa trả không? Anh mơ đẹp đấy, hay là còn muốn thành vợ chồng với tôi vậy?"

Câu này kích thích Lão Đổng mặt mày tím tái uất tới tắc nghẹn ở ngực, thở không thông, đúng là hỏng anh danh một đời mà, Lão Đổng này mà là người như thế sao? Có điều nhìn Đới Lan Quân lóng ngóng dùng tay phải thu dọn đồ đạc, ngay cả nhấc mấy cuốn sách cũng rất gượng gạo, cơn giận lại xẹp đi nhanh chóng. Hắn đứng dậy giúp cô thu dọn, bên trên bàn của cô có một bình hoa gốm tinh xảo màu lam nhạt, bình hoa rót nước đầy một nửa, trong nước cắm một bó hoa hồng tím thẩm màu, màu thẫm của nó có chút gần như thành màu đen, rất hiếm có, chẳng biết có phải do anh chàng si tình nào đó tặng không.

Đổng Thuần Khiết thi thoảng lại nhìn trộm sắc mặt Đới Lan Quân, hồi lâu sau mới lí nhí hỏi:

"Tiểu Đới, cô làm sao thế? Sao tôi cứ cảm thấy cô không bình thường ... Có phải là có vấn đề với Tiểu Du không, này, tôi không nói gì với cậu ta đâu đấy, quyền lựa chọn là ở cô cơ mà?"

Đới Lan Quân quay đầu sang bên, cô thở dài, lại lần nữa đi ra cửa sổ, những chuyện vừa trải qua, hồi tưởng lại chính bản thân người trong cuộc như cô còn thấy hoang đường. Nhưng sự hoang đường ấy khiến cô kích động, khiến cô cảm thấy tràn ngập sức mạnh, về với cuộc sống bình thường, cô thoáng cái như bị rút mất xương, lòng chỉ có đủ thứ muộn phiền lặt vặt.

" Đừng chỉ nói chuyện của tôi, vụ án thế nào rồi?"

Đới Lan Quân thay đổi đề tài:

" Vụ án à, biết nói thế nào bây giờ?"

Cái tính lắm mồm của Lão Đổng lại phát tác rồi, vừa xếp đồ vừa lải nhải:

"Đây là nhân vật cấp trọng lượng mà nhiều năm qua mới lần đầu bắt được, trên xe có vũ khí quân đội, con quay kinh vĩ, di động tiếp sóng vệ tinh glomass của Nga, toàn là những sản phẩm cao cấp. Ngay cả phía quân đội cũng phái người tới giao thiệp, muốn tham gia thẩm vấn."

" Còn về phần đồng nghiệp của chúng ta à, ai nấy đang vót nhọn đầu để chui vào dây máu ăn phần, mỗi ngày họp ba lần, ghi chép hội nghị dày cả mét, nhưng chẳng tương lượng ra được phương án thẩm vấn nào ... Ài cái thằng gián điệp đó đúng là giỏi, tới tận bây giờ vẫn chưa đánh phát rắm nào, chúng ta không biết hắn là ai, tới từ đâu, nói gì tới cái khác."
Bình Luận (0)
Comment