Chương 107: Gặp gỡ không rõ phúc họa (2)
Chương 107: Gặp gỡ không rõ phúc họa (2)
Đới Lan Quân chướng mắt với cái bộ dạng hả hê của Lão Đổng, mắng:" Không thẩm vấn được thì công lao của anh cũng không cách nào xác định, anh vui vẻ cái gì chứ?"
" Tôi có gì mà vui vẻ chứ, bây giờ nghĩ lại, chẳng thà khi đó ăn phát đạn mắt nhắm giãy chân một cái, thế là lỗ tai thanh tịnh ... Ôi, an nhàn đúng là liều thuốc độc nhân sinh, mỗi ngày đưa đón tiếp đãi, hội hè tiệc tùng, bị giam mình trong vòng tròn nhỏ hẹp đó, nào biết được ngoài kia hung hiểm thế nào." Lão Đổng sau khi tỉnh ngộ phải chịu đựng nỗi đau thiên hạ say chỉ có ta tỉnh, so ra chẳng thà sống hồ đồ như trước:
Đới Lan Quân cũng có cảm xúc lớn về chuyện này, kế hoạch ích thực sự phát sinh hiệu quả rồi, những nhân viên hành động thực sự tiếp xúc với gián điệp lại bị an bài đi nghỉ dưỡng, đi tư vấn tâm lý, dụng tâm khó nhọc trong đó, nhân viên tầng dưới sao có thể hiểu.
Cô có đủ giác ngộ tư tưởng, nhưng không có đủ độ lượng phải chắp tay dâng công lao cho người khác, tay trái khẽ mên mê cánh hoa hồng, bây giờ cô phải dần quen với việc sử dụng bàn tay này nhiều hơn, bàn tay kia giờ làm cảnh còn chẳng đủ tư cách:
"Xem ra chúng ta không có cơ hội tham gia rồi."
" Bao nhiêu người đang mong thẩm vấn ra được cái gì đó để kiếm công lao mà, sao tới phần chúng ta được chứ, nói thật hay, đồng chí có công cần được nghỉ ngơi. Thôi, dù thế nào cũng không ai dám gọi tôi là ăn hại nữa ... Có công lao này, dù tôi ra vào trong bộ cũng có thể ngẩng cao đầu." Lão Đổng vỗ bàn đắc ý:
Đới Lan Quân lại hỏi:" Ba người kia thì sao? Ý kiến xử lý trong cục thế nào?"
" Vẫn chưa có, có điều cô đừng kỳ vọng nhiều." Lão Đổng chột dạ, vội đổi đề tài:" Năm 07 tỉnh Thiển Tây bắt được gián điệp, do hai người trồng rau đương địa vô tình phát hiện ra đi tố cáo, cô có biết kết quả xử lý cuối cùng như thế nào không?"
Nói thẳng ra không được à? Đới Lan Quân bực mình vẫn phải hỏi:" Kết quả là gì?"
" Là cục công an ra mặt, tới nhà cám ơn, sau đó phát cho mỗi người 1000 tiền thưởng." Lão Đổng cười ha hả, khóe mắt liếc nhìn Đới Lan Quân, cái câu chuyện chẳng có gì buồn cười ấy lại khiến cô cười không thôi:
Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt Đới Lan Quân không chút dấu hiệu nào trở lạnh, nhìn chằm chằm vào Đổng Thuần Khiết:" Lão Đổng, tôi hỏi anh lần nữa, ba người kia làm sao rồi?"
" Có làm sao đâu?" Mắt Lão Đổng như bị kim đâm, lảng sang chỗ khác:
" Tôi cứ hỏi tới là anh lại thay đổi đề tài, anh tưởng tôi không nhận ra à? Nói đi, chắc chắn là có chuyện rồi, anh có thể lựa chọn không nói với tôi, tôi coi như không quen thứ xúi quẩy anh ... Nói cho anh biết, đời này dù anh có làm cục trưởng, bộ trưởng, tôi cũng sẽ dùng cái giọng điệu này để nói chuyện với anh, xem anh làm gì được?" Đới Lan Quân nhìn ra Lão Đổng chột dạ, cho nên cô mới lo lắng:
" Con bé này, cái gì hay không học, lại đi học trò lưu manh của Bao Tiểu Tam." Đổng Thuần Khiết làu bàu:
" Nói mau, không nói là tôi đi đấy." Đới Lan Quân xách túi lên, xoay người bỏ đi:
" Đừng đừng, tôi nói, tôi nói ... Ba người bọn họ bị giữ lại ở Trường An rồi, Từ Phái Hồng phụ tranh tím khiếm manh mối từ Lý Tòng Quân, cho nên dùng cả ba người bọn họ. Cừu Địch mạo danh thay thế Lý Tòng Quân, đợi cá mắc câu." Lão Đổng cố ý nói thật nhanh, cứ như hi vọng Đới Lan Quân không nghe rõ:
Bịch, túi rơi xuống đất, Đới Lan Quân mặt biến sắc, đôi mắt thể hiện rõ vẻ không tin, nghiến răng rít lên:" Vô sỉ, bọn họ vì chút công lao mà bất chấp thế à?"
" Đợi đã, cô đừng tức giận vội, nghe tôi thong thả kể cho mà nghe. Chuyện không như cô tưởng tượng đâu, chuyến này có người làm trò hề rồi, bị ba người bọn họ câu ngược lại, ăn uống chơi bời miễn phí ... Ha ha ha, cho cô biết, khi mới nghe chuyện này tôi cũng tức giận lắm, đi tìm cục trưởng Trần chất vấn ... Ha ha ha, cô đoán xem nào? Không phải ba chàng trai kia gặp khó, mà là những người chuẩn bị tính kế họ bị họ tính kế ... Không tin cô đi tìm Trần Ngạo đi, cái tên đó không còn kiêu ngạo được nữa rồi, mặt còn khó coi hơn cha mẹ chết ... Ha ha ha ..."
Lão Đổng vừa nói vừa vỗ đùi rất mất thể diện, giống mấy bà cô lắm điều trong văn phòng, kể một câu chuyện khiến Đới Lan Quân dở khóc dở cười.
Dù thế nào, nhớ nhung là có thật.
" Rẽ phải ... Hình như là rẽ phải." Cảnh Bảo Lỗi nhìn bản đồ chỉ dẫn:
" Mù đường, còn kém cả mù chữ như tao." Bao Tiểu Tam chỉ thị:" Đi vào lối rẽ phía trước."
Cừu Địch mắng:" Đó là đường một chiều, mày muốn chết à?"
" Thằng ngu, bây giờ có phải đang lái cái xe nát của mày đâu, giờ mày còn sợ bị phạt tiền à?" Bao Tiểu Tam nhắc:
" À đúng rồi!" Cừu Địch bừng tỉnh, có phải xe của mình quái đâu, sợ cái đếch, nhấn ga tranh thủ lúc vắng người, phóng vèo vào, cái thằng này lúc nào cũng tỉnh:
Điểm đến, Mỹ thực quốc tế Kim Hương Bảo Thiểm Tây, tới nơi không còn sớm nữa, người xe đông nghịt rồi, Cừu Địch tận dụng ưu thế giao hàng chuyên nghiệp, luồn lách một hồi, nhanh tay kiếm được chỗ để xe, còn chưa xuống thì đã nghe tiếng ồn ào cãi vã. Cừu Địch nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Trường An đang loay hoay không tìm được chỗ đỗ, bị bảo an đuổi đi, y có chút xấu hổ, người ta vừa bị y cướp mất chỗ chứ còn sao.
Đêm hôm qua mưa to một trận, thời tiết mát mẻ, nhiệt độ ngày không lên quá 30 độ nữa, đúng là một ngày thích hợp ra ngoài thưởng thức mỹ thực.
Địa điểm nằm ở vành đai hai, nhà hàng này diện tích 7000 mét vuông, có thể gọi đồ trong phòng bao, có buffet hải sản, có cả khu lẩu, được quảng cáo là hoàng kim giới khoáng vật, trầm hương giới thực vật, bào ngư giới thực vật, điểm đến không thể không tới của người đam mê mỹ thực.
Bọn họ tiến vào phòng ăn lớn, nơi này lấy màu sắc chủ đạo là màu vàng hoàng gia quý phái, từ sàn nhà tới trần nhà đều là màu hoàng kim, phụ trợ bằng màu đen trang trọng.
" Ài, chúng ta vì miếng ăn này mà vất vả quá, đi những hai tiếng đồng hồ." Bao Tiểu Tam ngồi xuống bàn ở đại sảnh, than vãn rất giả dối:
" Còn có người khổ hơn kìa, theo chúng ta mấy ngày rồi không được miếng nào." Cảnh Bảo Lỗi càng lúc càng khốn nạn: