Chương 108: Gặp gỡ không rõ phúc họa (3)
Chương 108: Gặp gỡ không rõ phúc họa (3)
Trang phục của ba người bọn họ đã thay đổi hẳn rồi, cho dù bước vào chỗ sang trọng thế này cũng có thể ngẩng cao đầu tự tin, quần áo đương nhiên do Cảnh Bảo Lỗi lựa chọn, tuy chỉ là đồ trung cấp thôi, nhưng hay dở gì cũng là đồ thương hiệu, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, tốn mất mấy vạn, cũng phải bỏ công sức lắm đấy, mặc dù không kiếm đủ bộ đâu, có điều với ba người bọn họ mà nói đã là khác biệt hoàn toàn. Di động dùng iphone này, áo ZEGNA này, ví Rosa này, giày Playboy ... Có câu ngựa tốt nhờ yên, người đẹp nhờ trang phục, vừa đổi đồ một cái, trông đúng là loại phú nhị đại chuyên cấu tiền cha mẹ.
Bao Tiểu Tam vuốt ống tay áo vest kéo lên cao, ngông nghênh nói với phục vụ viên đang đợi họ gọi món:" Gọi cái gì mà gọi, cứ món nào đắt nhất mang lên đây."
Cảnh Bảo Lỗi đá chân hắn một cái, vội nhận lấy thực đơn, hết sức ưu nhã gọi mấy món. Phục vụ viên đi rồi, định mắng Bao Tiểu Tam thì thấy hắn xắn tay áo, vội ngăn lại:" Không được sắn tay áo, cởi ra khoác lên lưng ghế, áo vest đắt tiền thế này mà bị cậu mặc thành phong cách hàng chợ, sớm biết như thế tôi mua hàng giả cho cậu ... Thật đúng là, phí của."
" Đúng đấy Tam Nhi, cậu cũng phải nâng cao gu của mình lên, đừng để mặc cái gì cũng không che đậy được khí chất lưu manh của cậu." Cừu Địch điệu đà chỉnh lại cà vạt mắng:
Bao Tiểu Tam treo áo lên, lập tức có phục vụ viên đi tới giúp hắn vuốt thẳng lại áo, sự chu đáo tỉ mỉ đó, cho dù Bao Tiểu Tam đã giả có tiền mấy ngày rồi cũng không quen nổi. Nhất là bị hai người bạn chỉ trích, Bao Tiểu Tam bĩu môi:" Chúng mày đừng lừa tao, cứ có tiền là đại gia hết, lúc đó à, dù có cởi chuồng vào đây thì cũng là hành vi nghệ thuật, bước chân cũng tự tin ... Vì chúng ta đếch có tiền, nên mới phải dựa vào trang phục, ăn mặc đắt tiền tới mấy cũng chột dạ."
" Chà, có tiến bộ đấy Tam Nhi, từ hành vi nghệ thuật này dùng rất chuẩn xác." Cảnh Bảo Lỗi khen ngợi:
Cừu Địch thì cảm thán:" Đúng là thay đổi rồi, tới Tam Nhi cũng biết hành vi nghệ thuật mới ghê chứ."
" Này, chúng mày đứng vui vội, tao thực sự thấy bất an lắm, càng lúc càng chột dạ ... Chúng ta tiêu của họ mấy vạn rồi đấy, không sợ người ta đòi nợ à? Đám người nhà nước không tử tế đâu, bọn họ làm sao chịu thua thiệt chứ?" Bao Tiểu Tam thì thầm, đúng là dân nghèo, tiêu vài đồng đã sợ:
Cảnh Bảo Lỗi cũng hơi chột dạ, cứ mỗi lần tiêu tiền xong hắn đều như thế, không phải tiền của mình mà, nhìn sang Cừu Địch hỏi:" Hình như chẳng có phản ứng gì cả, đáng lẽ nên đuổi chúng ta đi rồi chứ?"
" Đúng thế, tôi cũng đang thắc mắc đây, chẳng lẽ là đợi chúng ta tiêu hết tiền mới đi à?" Cừu Địch cười, phán đoán có chút sai sót làm y có chút nghi hoặc, về lý luận mà nói, bọn họ phá thế này rồi phải bị đuổi đi chứ? Y lấy bản đồ do Từ Phái Hồng cung cấp, trải ra bàn:" Chúng ta đi cả rồi, Rừng Bia, đường Phù Dung, trung tâm vi tính Tái Cách, còn cả Đại học Trường An, thêm vào nhà thi đấu ... Không thể nói là chúng ta không làm việc, đúng không?"
" Đúng thế, chỗ chúng tôi càng chẳng có gì hết, Phù Dung Viên chẳng qua là một cái công viên, thích hợp cho nam nữ yêu nhau ra đó tâm sự." Cảnh Bảo Lỗi nói:
" Toàn là chỗ phồn hoa thôi, giấu kho báu sao được, định lừa trẻ ba tuổi đấy à?" Bao Tiểu Tam tới giờ vẫn còn ôm mộng kho báu:
" Nhưng mà với thân phận của Từ Phái Hồng, bà ta cũng không thể bày ra trò đùa cho trẻ lên ba, đúng không?" Cảnh Bảo Lỗi tư duy ngược hướng nói:
" Ừ, tôi cũng nghĩ thế, trong chuyện này chắc chắn phải có bí mật." Cừu Địch vắt óc suy nghĩ, nói với hai tên bạn nhìn mình trông đợi:" Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình về mấy cái tên chúng ta đang mang, đó toàn là những cái tên đặc thù, dễ bị ghi nhớ, nên khả năng cao là chúng ta đang thế nghi phạm nào đó. Chúng ta không biết gì cả tất nhiên là không tìm ra được, nhưng chẳng may chúng ta có đồng bọn, rất có khả năng chúng sẽ tới thăm dò ... Các cậu thấy có đúng không?"
" Rất có thể, mày lái xe của người ta, ở trong nhà của người ta, tiêu tiền của người ta thiếu ngủ với vợ người ta là đủ món ... Úi chà, thế này thì nhất định phải xin mày một cái tay mới hả giận." Bao Tiểu Tam cười khành khạch chỉ mặt Cừu Địch trêu, đột nhiên hắn không cười được nữa, bỏ mẹ rồi, tình hình bọn họ đúng là như thế thật:" Hay là chúng ta đi tìm Từ lão thái nói một câu, đi bà cho rồi ... Đừng để tiêu có vài đồng mà thành tàn phế."
" Chúng ta tiêu nhiều tiền như thế rồi lại phủi mông đi mất, xấu hổ lắm ... À thôi, ăn đã." Cảnh Bảo Lỗi thấy thức ăn bê lên mời hai người bạn động đũa:
Trước mặt mỹ thực, nguy hiểm bỏ ra sau đầu, thảo luận tạm dừng, ba người hưởng thụ bào ngư tôm cá. Thi thoảng dừng lại nhìn quanh, khách sạn sang trọng lộng lẫy, vây quanh toàn là nam nữ khí chất ưu nhã, thi thoảng từng đôi ghé tai thì thầm khúc khích, làm ba người có cảm giác lạc lối, tựa hồ ở trong giấc mộng hoang đường, không nỡ tỉnh lại.
" Ôi, lần này quay về tao sợ là không ăn được món ăn vỉa hè nữa." Bao Tiểu Tam bỗng dưng ỉu xìu đặt đũa xuống, phục vụ viên xinh xắn đi tới nhỏ nhẹ hỏi hắn phải chăng món ăn có chỗ nào không vừa ý, hắn khẽ phẩy tay đuổi đi, cuộc sống này ai mà chẳng lưu luyến chứ:
" Nhất định sẽ có, không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày, chúng ta sống cuộc đời như thế này." Cảnh Bảo Lỗi phấn chấn nói:
" Chỉ là hàng giả đóng kịch thôi, đừng coi là thật, mỗi bữa tốn mấy nghìn, đồ ăn đắt thế này tao không nỡ cả đi ỉa." Bao Tiểu Tam than thở:
Cảnh Bảo Lỗi đang ăn ngon bị lời này làm kinh tởm, đặt đũa xuống lau miệng, tức giận trừng mắt với Bao Tiểu Tam:" Cậu không định cho tôi ăn uống tử tế đấy phải không?"
" Ăn đi ăn đi, tôi không nói nữa." Bao Tiểu Tam chắp tay tạ tội, không trêu nữa, quay sang Cừu Địch thì y ngậm đũa quên ăn, ánh mắt thâm thúy nhìn phía trước, người thẳng tắp ... Bộ dạng này thấy nhiều rồi, không phải là giả vờ giả vịt thu hút mấy em gái như hắn nghĩ trước kia, gần đây Bao Tiểu Tam hiểu rồi, thằng này tuy thi thoảng cùng hắn ngồi vỉa hè bình phẩm con gái nhà người ta, nhưng ở chuyện tình cảm nghiêm túc lắm, không có chuyện tùy tiện tán tỉnh người ta đâu, nếu không à, con gái bây giờ thoáng lắm, Cừu Địch kiếm vài cô gái chơi bời khó gì:
Chắc là đang suy nghĩ cách giải tình cảnh khó khăn của đám anh em đấy.
Ế không đúng, sao suy nghĩ gì mà lại đau khổ nhăn nhó như táo bón thế kia? Tình cảnh của bọn họ cũng việc quái gì tới mức vật vã đau khổ như vậy?