Chương 109: Gặp gỡ không rõ phúc họa (4)
Chương 109: Gặp gỡ không rõ phúc họa (4)
Bao Tiểu Tam phát hiện ra điều bất thường, nhìn theo ánh mắt Cừu Địch, chân tướng phơi bày, con mẹ nó, nhầm mất rồi, thằng đó đang nhìn gái chảy nước dãi thật. Bao Tiểu Tam đá chân Cảnh Bảo Lỗi, đánh mắt ra hiệu, hai người cùng nhìn, oa, quả nhiên em gái kia vừa di chuyển, ánh mắt Cừu Địch di chuyển theo, em gái kia cười, Cừu Địch thì đau khổ, giữa hai người như có một sợi dây vô hình kết nối vậy.
Cô gái đó tóc dài như mực, mặc chiếc váy dài liền thân, eo buộc dây ruy băng đen điểm viền ren, xa xa nhìn tới chỉ thấy sống mũi thẳng thanh tú, cánh môi hồng mê người, trang trọng mà thân thiết, thi thoảng mỉm cười khoe hàm răng trắng chỉnh tề. Nụ cười đó như có ma lực, ngay cả Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cũng bị thu hút, suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu quét sạch, từ ánh mắt tới trái tim chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp đó.
" Cực phẩm!" Cảnh Bảo Lỗi u uất nói, thở ra một hơi dài, mỗi khi gặp cô gái mà hắn chẳng cách nào có được, hắn đều dùng giọng điệu đó:
" Nhưng hoa đã có chủ rồi." Bao Tiểu Tam cũng thẫn thở lẩm bẩm, ngồi đối diện với cô gái là nam nhân khoảng 30, mặc vest màu xanh lam, cao ráo đẹp trai, nhìn nam nhân đó tình từ nắm tay cô gái nói cười vui vẻ, hắn phán đoán, dứt khoát không phải loại rỗng túi tới chi tiêu như bọn họ:
" Hận không gặp đúng lúc, nếu là năm xưa, anh đây chắc chắn mua một căn biệt thự, kim ốc tàng kiều." Cảnh Bảo Lỗi càng nói càng đau khổ, luân lạc tới mức độ này, hắn có lòng mà không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn giai nhân ngả vào lòng người khác:
" Mày quá ích kỷ rồi ... Anh mà có tiền, tao bao em gái như thế, chơi xong tặng cho mày." Bao Tiểu Tam rộng rãi nói:
" Câm mồm!" Cừu Địch đột nghiên thấp giọng gầm lên, ánh mắt rực lửa:
Hai người giật bắn mình, ngắm mỹ nữ tưởng tượng một chút thôi, sao lại tức giận như thế? Ánh mắt Cừu Địch cũng trở nên u uất giống Cảnh Bảo Lỗi, giải thích:" Người quen, bạn thời đại học của tôi."
Oa, Cảnh Bảo Lỗi đang định bảo Cừu Địch giới thiệu thì chợt nhớ ra điều gì, hắn đã nghe thấy Quản Thiên Kiều nói chuyện này rồi, tò mò hỏi:" Có phải chính là cô gái đó ... Mối tình đầu của cậu ấy, không phải cô ấy ra nước ngoài rồi à?"
" Chẳng phải tôi cũng đang thắc mắc à? Sao cô ấy lại tới Trường An, chẳng lẽ trong định mệnh đã an bài đời này còn tương phùng? Vốn cho rằng đã quên nhau trong giang hồ, vì sao chợt quay đầu, thì người đã ở đó ... Chẳng cần tìm kiếm hình bóng trong ký ức, bởi vì chúng tôi chưa bao giờ quên nhau ..." Cừu Địch cứ như thần kinh thất thường, tuôn một tràng nửa thơ nửa văn xuôi:
Bao Tiểu Tam đùng đùng nổi giận:" Mày nói tiếng người cho tao nghe coi nào?"
Cừu Địch hung dữ đáp lại:" Ý tao đó là cô gái năm xưa tao muốn đưa lên giường mà không có cơ hội ... Bây giờ thấy cô ấy đã ở bên người khác, nhất định là lên giường rồi! Cho nên tao đau khổ, hối hận, mày hiểu chưa?"
Thế thì hiểu rồi!
Hai người cùng gật đầu, nhưng mà nhớ tới y và Đới Lan Quân suốt thời gian dài quấn quít, chẳng sao thông cảm được, sao nó yêu toàn những em cực phẩm như thế?... ...
Buổi trưa ở Bắc Kinh, đồ đạc dọn dẹp xong, Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân rời văn phòng, trên đường đi Lão Đổng vẫn nói không ngớt.
" Ha ha ha, cô không biết đâu, Trần Ngạo tức tới mặt tím tái rồi, tôi đoán chừng hắn đóng cửa phòng chửi bới ấy chứ? Bọn họ tưởng rằng mấy thằng nhãi đó là đội viên nhi đồng, dỗ ngon ngọt vài câu là mắc bẫy ... Ha ha ha, chắc là nghĩ, ngu ngốc như Lão Đổng còn dụ được mấy thằng nhóc đó, chắc chắn dễ dụ thôi, ha ha ha, giờ chuốc lấy cục nợ vào thân rồi."
" Đây là một vụ bê bối lớn, tôi cho cô biết, nếu tiết lộ ra chắc chắn là scandal lớn đấy, tiền tài phải bị tịch thu, bọn họ đưa cho Bao Tiểu Tam đi chơi gái hết rồi ... Ha ha ha, nhà nước bỏ tiền cho lưu manh đi mua dâm, lần đầu tiên trên lịch sử luôn, tôi đoán, mụ Từ Phái Hồng kia đang gục mặt xuống bàn mà khóc."
Lão Đổng xách hai cái va li, vừa cười ha ha vừa nói, từ trong thang máy đi ra vẫn còn cười mãi, chuyện khốn kiếp ba thằng nhóc đó làm, sao lại khiến hắn sung sướng như thế chứ?
Đới Lan Quân chẳng bất ngờ, cô và Cừu Địch còn va chạm suốt trên đường đi, nếu ba người đó ngoan ngoãn nghe lời mới khiến cô bất ngờ, chỉ là nói cho cùng đây không phải chuyện tốt, cô không thể vui vẻ như Lão Đổng được.
" Bọn họ cùng đường rồi, Lý Tòng Quân không mở miệng, Lam Kiêu Chiến lại như cái đài phát thanh, nhánh của hắn đã sa lưới hết, muốn đào sâu hơn chỉ có thể trông vào trên người Lý Tòng Quân ... Nhưng loại chuyện này người ta cũng có ngốc đâu, làm sao dễ tìm ra manh mối như thế, bọn chúng có khi lặn mất một vài năm, xem họ nuôi nổi ba tên đó không?" Đổng Thuần Khiết hả hê vô cùng:
" Lý Tòng Quân biến mất thời gian dài như thế, đối phương chắc chắn ý thức được xảy ra chuyện, nếu thế sao có thể chủ động liên hệ được, họ hi vọng vào cái gì chứ?" Đới Lan Quân không hiểu, loại chuyện này xưa nay luôn là liên hệ đơn tuyến, một mắt xích đứt đoạn là đứt luôn cả tuyến rồi còn gì, một khi bứt dây động rừng là đám người liên quan xóa hết dấu vết chạy sạch:
Lão Đổng vừa đi vừa nói:" Còn có một khả năng nữa, đó là Lý Tòng Quân giữ bí mật trọng đại, đối phương không thể không mạo hiểm kiểm tra tình hình, nếu như thế sẽ va chạm với người mạo danh ... Tóm lại là nước sẽ bị quấy đục lên, hai bên đều không rõ tình huống, ngay cả bên thứ ba cũng chẳng biết mình đóng vai gì, giờ chỉ xem là ai không nhịn được thò đầu lên trước mà thôi."
Đới Lan Quân đứng lại không đi nữa, lòng lo lắng:" Như thế chẳng phải đám Cừu Địch sẽ nguy gặp hiểm sao?"
" Có thể có cũng có thể là không ... Tôi vốn cũng phản cảm với loại chuyện này lắm, cho rằng chúng ta đã hủy mất cuộc sống của họ. Nhưng cục trưởng Trần nói, loại cuộc sống cũ của họ, có hủy cũng không tiếc, hủy rồi bằng với trùng sinh ... Tôi nghĩ cũng phải, nói không chừng đây là cơ hội tốt, biết đâu tranh thủ được xuất thân tốt, làm lại cuộc đời ..." Đổng Thuần Khiết nói lời thật lòng, hắn thích mấy chàng trai đó, sống rất có tình nghĩa, ít nhất hơn đám người trong đơn vị:
" Chuyện của Lý Tòng Quân là do người ta căn bản không phòng bị nên bị đánh bất ngờ, ba người họ ở trong bóng tối ... bây giờ thì ngược lại, ba người họ ngốc nghếch đứng ngoài sáng làm bia, nếu gặp phải dân chuyên nghiệp được huấn luyện, anh nghĩ còn có cơ hội à?" Đới Lan Quân không khỏi nghĩ tới trường hợp xấu nhất:
" Nhưng mà cũng có rút về được đâu ... Chuyện này cả tôi và cô đều chẳng thể tác động được." Đổng Thuần Khiết khó xử: