Chương 110: Gặp gỡ không rõ phúc họa (5)
Chương 110: Gặp gỡ không rõ phúc họa (5)
Đúng là bên trên đã quyết định rồi, nhân vật nhỏ như bọn họ chẳng thay đổi được gì, Đới Lan Quân hậm hực thở ra một hơi mạnh, tức tối lấy lại đồ của mình trong tay Đổng Thuần Khiết, đi nhanh ra ngoài đại sảnh. Lão Đổng đuổi theo, vừa ra khỏi cửa liền "í" một tiếng rồi dừng lại, đi đường vòng né tránh.
Một nam tử chặn Đới Lan Quân lại, muốn nói gì đó, hai người rõ ràng nói chuyện không êm thấm, thành ra mới vài câu đã nổ ra tranh chấp. Nói chưa được bao lâu thì Đới Lan Quân quay ngoắt người bỏ đi, để nam tử đó đứng đó không biết phải làm sao. Lão Đổng sợ nhất là bị kẹp giữa mấy chuyện yêu đường thế này, lén lút nấp sau hành lang đi ra chỗ đỗ xe, ai ngờ thân hình hắn nổi bật quá, bị người ta phát hiện đuổi theo, một tay giữ cửa xe chặn lại, nhìn chằm chằm vào hắn tựa như tới nhà đòi nợ.
" Làm sao vậy Thế Thành? Chuyện gì mà lại nổi nóng thế?" Đổng Thuần Khiết cười ha hả giả ngốc, đó là Du Thế Thành, bạn trai chính hiệu của Đới Lan Quân, lòng thầm kêu phiền rồi:
" Lão Đổng, anh đừng giả vờ với tôi, rốt cuộc Lan Quân làm sao thế?" Du Thế Thành tức giận hỏi:
" Làm sao là làm sao?" Vẻ mặt ngơ ngác hoang mang của Lão Đổng, ai không biết sẽ tưởng là hắn vô tội thật:
" Anh nói xem là sao? Hai ba tháng trời không có tin tức gì, từ lúc quay về cô ấy liền ngó lơ tôi ... Cô ấy vốn yên lành, bị anh dẫn đi một chuyến liền mang thương tật trở về, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh không thấy phải cho tôi một lời giải thích à? Sao tôi cảm giác như cô ấy đã biến thành con người khác vậy?" Du Thế Thành liên tục truy hỏi:
" Thân phận chúng tôi là gì thì anh biết rồi, dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi không thể nói." Đổng Thuần Khiết hết cách, đành dùng cái cớ đường hoàng chính đáng này để đối phó:
" Anh bớt vờ vịt đi, vấn đề do anh, Lan Quân vốn ở bên nội vụ, công việc thuận lợi như thế, anh lại dụ dỗ cô ấy tới chỗ nát của anh ... Này, tôi nhắc anh nhé Lão Đổng, chuyện giữa hai chúng tôi có thành được hay không cũng không nói, nhưng nếu tôi phát hiện ra là anh giở trò chia rẽ chúng tôi để lợi dụng vào thì không xong với tôi đâu, không tin anh cứ đợi mà xem. Anh nhìn bản thân đi, đáng tuổi cha cô ấy rồi đấy!" Du Thế Thành đấm sầm một cái vào xe Lão Đổng, buông lời đe dọa rồi đi:
" Chuyện quái gì thế chứ, liên quan gì tới tôi chứ ... Chuyện hay ho do thằng nhãi kia làm, sao cứt đái lại đổ lên đầu tôi?" Lão Đổng uất lắm, giậm chân liên hồi, sau đó sờ vết lõm trên chiếc xe mới tinh, khóc không ra nước mắt, xe cũ bị Cừu Địch đốt rồi, cái xe này vừa mới mua chưa được máy ngày đã mang thương tật:
Cùng lúc đó đám Cừu Địch vẫn chưa ăn xong, nói cách khác giờ đầy cả một bàn mỹ thực cũng không hấp dẫn bằng mỹ nhân nữa rồi. Nhất là Cừu Địch, y giống như đang lương lự, như đang do dự, lại như đang kích động, nuối tiếc, hoài niệm lẫn đau khổ, đủ loại tâm tình biến hóa phức tạp xoắn vào nhau, có lẽ chính bản thân y lúc này cũng không nói rõ được cảm giác của chính mình nữa.
" Này, cậu làm sao thế hả?" Cảnh Bảo Lỗi ngạc nhiên lắm, chưa từng thấy Cừu Địch như thế này, chuyện qua rồi thì thôi chứ:
Bao Tiểu Tam xua xua tay trước mặt Cừu Địch, vỡ lẽ:" Hiểu rồi, bao sao cái thằng này không tán gái không chơi gái, thực ra là muốn kiếm mỹ nữ cực phẩm về chơi mới thỏa."
" Cậu đừng nói ghê tởm như vậy được không?" Cảnh Bảo Lỗi co chân đá cho một phát:
" Chậc, chuyện nam nữ cuối cùng chẳng phải đều quy kết ở trên giường à?" Bao Tiểu Tam khịt mũi:
Cảnh Bảo Lỗi không thèm tìm đồng cảm từ tên này nữa, mắng:" Cừu Địch chắc chắn từng yêu cô ấy, yêu tới khắc cốt ghi lòng, bao năm qua cậu ấy chưa quên, hiểu không?"
" Thì chẳng phải vẫn là thế sao, yêu mà chưa được lên giường nên mới uất ức, nếu mà đã ngủ vô số lần rồi thì giờ gặp lại nó đã tránh xa." Bao Tiểu Tam a một tiếng, bị Cừu Địch gắp miếng cá nhét thẳng vào mồm, hắn làu bàu:" Mặc xác thằng ngốc mày, cứ đi mà buồn đi, giải quyết được cái chó gì đâu."
Cảnh Bảo Lỗi nãy giờ mắt không rời mỹ nữ, cô gái này thực sự khiến người ta gặp một lần nhung nhớ, kéo tay áo Cừu Địch:" Này này, hình như cô ấy vừa nhìn qua đây, sao lại như không nhận ra cậu thế nhỉ?"
" Còn không phải tại cậu à? Cậu đưa tôi đi tân trang, còn thiết kế hình tượng, biến tôi từ dân nghèo thành thị thuần chủng thành cao phú soái, người ta làm sao còn nhận ra được?" Cừu Địch nói xong lại bắt đầu quá trình dằn vặt, y hết cách rồi, hỏi Cảnh Bảo Lỗi:" Tôi phải làm sao bây giờ?"
" Hả, làm sao là làm sao?" Cảnh Bảo Lỗi hơi hoảng:" Này, này chớ làm thế, người ta hẹn hò, nhìn là biết tình cảm của họ rất tốt, cậu định đi phá đám đấy à?"
" Có câu kiếp trước năm trăm lần quay đầu mới đổi lại được một lần gặp gỡ ở kiếp này ... Đây là duyên phận, tôi từng bỏ lỡ, nhưng tôi chẳng biết đi đầu tìm cô ấy, khi đó tôi hận mình không có can đảm nói ra." Cừu Địch lẩm bẩm:
Cảnh Bảo Lỗi muốn đập đầu xuống bàn, trước nay Cừu Địch làm cái gì cũng luôn dứt khoát quyết đoán, không ngờ ở chuyện tình cảm lại dây dưa thế này:" Kiếp trước quay đầu năm trăm lần còn không nhìn trúng cậu, kiếp này cậu nghĩ có hi vọng à? Tôi tưởng lão đại cậu yêu đương cũng đánh nhanh thắng nhanh chứ?"
" Chính vì quá tin tưởng ái tình, nên mới tay trắng ... Khi đó tôi ngây thơ lắm, ngốc lắm, nghĩ, tình này nếu mãi mãi trong lòng, cần gì sớm sớm tối tối bên nhau ... Kết quả là chưa trải qua được mấy buổi sớm tối thì đã không còn liên hệ được với cô ấy nữa, chậc!" Cừu Địch ủ rũ nói, hồi ức thanh xuân đã trôi đi, vì sao để lại bao nhiêu tiếc nuối như thế:
" Tôi tưởng cậu với chị Đới thành đôi rồi chứ, kết quả chưa tới một tháng cậu đã chuẩn bị thay lòng đổi dạ đấy à?" Cảnh Bảo Lỗi nhắc nhở:
Không nói còn đỡ, nói tới chuyện này Cừu Địch càng nản, bạn trai thực sự của người ta ở thủ đô kìa, nói không chừng đang sớm sớm tối tối quấn quít bên nhau ấy chứ, đấm bàn một phát:" Cậu một tuần hẹn hò với mười hai cô gái khác nhau còn nói tôi à? Một ngày cậu hẹn hò ba cô, dẫn hai cô về khách sạn, cậu có tư cách nói tôi à?"
Cảnh Bảo Lỗi giơ tay đầu hàng, ở chuyện này đúng là không có tư cách lên tiếng.