Chương 116: Kết quả vô ý trồng cây (1)
Chương 116: Kết quả vô ý trồng cây (1)
Mang đồ từ siêu thị quay trở về xe, tay đặt lên vô lăng, tài khoản đã bị đóng băng rồi, nhà và xe có lẽ cũng sớm bị người ta thu lại thôi, nhưng trong lòng Cừu Địch lại bỗng nảy sinh chút áy náy thật, nghĩ một lúc cầm di động lên gọi cho Từ Phái Hồng, hỏi thăm:" Dì Từ, dì có bận không?"
" Chà, gọi thân thiết thế, có chuyện gì à? Có phải hết tiền tiêu rồi không?" Từ Phái Hồng nói câu này không có chút mỉa mai nào, vẫn đều đều mà nghiêm túc:
" Đúng là hết tiền tiêu thật, có điều tôi gọi điện không phải là vì muốn xin tiền dì, chỉ muốn hỏi có phải là chuyện của chúng tôi kết thúc rồi không?" Cừu Địch hỏi:
" Vậy cậu còn chưa muốn kết thúc à, chưa đầy một tháng mà ba người các cậu ăn uống chơi bời mất gần 20 vạn, mỗi ngày tiêu hết gần một vạn đấy, khoản thâm hụt này tôi không biết kiếm đâu ra mà bù lại đây?" Từ Phái Hồng hiếm khi tỏ ra bất lực như thế:
Cừu Địch mềm lòng, mềm thật đấy, ăn của người ta bao nhiêu tiền như thế, y có phải là Bao Tiểu Tam đâu, cũng xấu hổ lắm chứ:" Dì Từ, thực sự không phải là chúng tôi không tận lực, chuyện trong chức trách của dì đâu phải là tội phạm bình thường chứ, trình độ của chúng tôi đối phó đám tôm tép điều tra thương vụ còn được, chứ ở cấp độ này, thực sự không giúp được ... Lại chẳng cách nào từ chối, bất đắc dĩ phải dùng cách này, thực sự xin lỗi dì."
" Không sao, hay dở gì cậu còn chút lương tâm, nói được tiếng người."
" Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi mang xe về nhé, khi nào chúng tôi được đi."
" Ngày mai đi, chuyện đã thế này rồi chẳng vội nữa, cho cậu hưởng thụ thêm 24 giờ, trưa mai tôi an bài người tới đón các cậu. Được rồi, cứ thế nhé." Từ Phái Hồng nói xong cúp điện thoại trước:
Cừu Địch chỉ biết buông tiếng thở dài, lái xe quay trở về tiểu khu.
Đối phương tuyệt vọng rồi, từ bỏ rồi, đúng như dự đoán của Cừu Địch. Nếu như bị người ta uy hiếp ép buộc, chơi lại một vố như thế, Cừu Địch sẽ thấy hả hê thành tựu vô cùng. Nhưng lần này không phải, ba người bọn họ tích cực bãi công, còn ra sức tiêu tiền, y đoán người an bài việc này ở phía sau chắc chắn ức tới khóc không ra nước mắt rồi. Làm thế này hơi quá, đúng là quá, đáng lẽ nên dừng tay sớm hơn, tiêu pha ít một chút, tránh chuốc lấy thù oán.
Cũng giống như khi chơi trò ác, người bày trò tới cuối cùng lại sinh ra chút hối hận, hơn nữa tâm cảnh của Cừu Địch có vẻ bị cách sống thời gian qua thay đổi ít nhiều. Ví dụ như bây giờ tiêu sái lái xe, nhàn nhã quay về tiểu khu cao cấp, toàn thân hàng hiệu tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của bảo an trông cửa, không thể không nói, so với cuộc sống trước kia khiến y có cảm giác tồn tại hơn nhiều.
Cừu Địch luôn muốn cuộc sống như thế, nhưng không phải vì tiền tài danh vọng, cái y theo đuổi là muốn chứng minh giá trị của bản thân.
Tiền bạc là cách trực tiếp nhất.
Không phải nói một cách tiêu cực, nhưng tiêu chuẩn xã hội đã thay đổi rất nhiều, tiền bạc chính là cơ sở cho rất nhiều thứ. Nếu như Cừu Địch có điều kiện cuộc sống như thân phận giả này, chắc chắn y sẽ tự tin trăm phần trăm theo đuổi Trang Uyển Ninh, tất nhiên theo đuổi được hay không thì chưa chắc, nhưng đó là điều kiện tiên quyết để y có thể gia nhập cuộc chơi ...
Cừu Địch nhớ tới Đới Lan Quân, em gái mở mồm ra là nói dối đó có bạn trai rồi, quãng thời gian mặn nồng của hai người chỉ là do hoàn cảnh đặc thù tạo ra, giờ quay về với hiện thực, y biết mình không đủ điều kiện mơ tưởng tới cô gái ấy, người ta ngoài tầm với của y.
Chuyện đó là chắc chắn, tình cảm nhất định phải kiến lập ở cơ sở điều kiện kinh tế, nam nhân phải có năng lực nuôi gia đình, Cừu Địch chưa thấy mình có năng lực ấy. Thời gian qua tìm Trang Uyển Ninh dù mồm mép như vậy, nhưng không phải nghiêm túc, chỉ là muốn tìm lại, bù đắp chút tiếc nuối thời sinh viên thôi.
Trên đường về Cừu Địch đi rửa xe, rửa cả trong lẫn ngoài sạch sẽ, chuẩn bị trả cho người ta. Về tiểu khu đỗ lại, cẩn thận tránh chỗ bẩn trên đường, quẹt thẻ thang máy lên tầng cao nhất, nơi y đã ở cả tháng trời, căn hộ lớn hơn 100 mét buông. Nắng chiều lười nhác chiếu qua cửa sổ sát trần, phòng khách tĩnh mịch mà ấm áp, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy ở căn hồ đối diện, một cô gái đang phơi quần áo, một đôi vợ chồng già uống trà chiều ngoài ban công. Cừu Địch rất khao khát cuộc sống gia đình nhỏ hạnh phúc, y ngồi một bên, cô gái ấy ngồi bên còn lại cùng nhau nhìn ngắm cuộc sống trôi đi.
Chỉ là không biết cô gái đó là ai đây, ở mặt này cha mẹ y không thúc giục, gây sức ép như cha mẹ khác, ngược lại cô giáo Mai rất muốn giới thiệu giáo viên trẻ trong trường cho y, Tết vừa rồi về nhà tới thăm cô giáo Mai, cô giáo đó còn tới ăn một bữa. Xinh xắn lắm, nếu trước đó y thi đỗ giáo viên rồi, sẽ không ngại tìm hiểu một phen, nhưng cuộc sống y phiêu dạt như thế, tốt nhất đừng làm hại con gái nhà người ta.
Thế là vô trách nhiệm.
Hết thảy đều là hư ảo, Lọ Lem cởi giày thủy tinh ra cũng giống như chàng trai nghèo lúc trả lại nhà trả lại xe thôi. Cừu Địch chân đất thong thả đi quanh căn nhà rộng rãi, nhìn kỹ một lượt, dọn dẹp sạch sẽ, khôi phục lại hết thảy như lần đầu y bước chân vào đây. Xong xuôi y nằm xuống chiếc ghế sô pha đắt tiền êm ái, hết thảy kết thúc như mong muốn của y, nhưng lại tiếc nuối.
Nếu thêm vài ngày nữa thì tốt biết mấy.
Cừu Địch nghĩ như thế, trước mắt hiện ra hình ảnh Trang Uyển Ninh ôm sách từ phòng học đi ra, hết thảy như quay lại năm tháng thanh xuân tươi đẹp ấy. Nếu như có thêm thời gian, nếu có thêm vài lần thể hiện, nói không chừng có thể thành công nắm được trái tim cô ấy, y thực sự không tưởng tượng ra được ôm thân thể mềm mại đó vào lòng, hôn lên cách môi như lan đó sẽ thoải mái thế nào.
Không được, Cừu Địch ngồi bật dậy, hổ thẹn về suy nghĩ không đàng hoàng của mình, giây phút đó không khỏi nghĩ tới Đới Lan Quân, nghĩ tới tổn thương có thể gây ra cho cô ... Nghĩ quá xa rồi, tổn thương gì chứ, người tổn thương là mình mới đúng, cô ấy có bạn trai rồi mà, nghĩ làm gì cho thêm phiền não. Giống như với Trương Uyển Ninh vậy, bây giờ lái xe đắt tiền, mặc hàng hiệu xuất hiện trước mặt cô ấy oai lắm, đến khi chân tướng phơi bày, một kẻ thất nghiệp một nơi trú thân cũng không có, dám đứng trước mặt cô ấy không?
Chắc chắn là không rồi, cho dù y đã rất vất vả, nhưng chút tích góp đáng thương đó còn chưa đủ mua một cái nhà ra hồn.
Cừu Địch bực bội, bứt rứt, lúc này đây y nhìn thẳng vào nội tâm mình, lý tưởng đã đánh mất lâu rồi, vì nghèo mà trở nên cố chấp, vì không có gì mà không từ thủ đoạn, một nửa mang bóng dáng của bậc cha chú, nửa còn lại chỉ là cặn bã xã hội.
Phải, lý do không quan trọng nữa, thực tế, y chẳng là cái gì trong cuộc đời này.