Chương 117: Kết quả vô ý trồng cây (2)
Chương 117: Kết quả vô ý trồng cây (2)
Đứng dậy đi vào gian vệ sinh, xả vòi nước ở mức cao nhất, Cừu Địch nín thở đưa đầu vào đó, thầm đếm tới số 69 mới ngẩng đầu lên, cái cảm giác ngạt thở ấy rất tốt, những lúc như vậy mọi thứ sẽ biến mất hết, bất kể là dằn vặt, dục vọng hay phiền não, hối tiếc cũng đều không còn, chỉ còn nhu cầu nguyên thủy nhất: Hô hấp!
Hơi thở gấp mà nặng nề, Cừu Địch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tự tin kiêu ngạo, giả; toàn thân trang phục hàng hiệu chỉn chu, giả nốt; sau lưng y tựa hồ là Đới Lan Quân, tựa hồ là Trang Uyển Ninh, cũng vẫn là giả, chỉ do y tưởng tượng ra mà thôi. Gạt bỏ đi tất cả những thứ bề ngoài đó, trả lại một bản thân chân thật nhất ... Một người chẳng có gì cả.
" Cừu Địch! Mày phải quay lại với bản thân thôi, phải sống thực tế một chút, đừng hão huyền nữa."
Cừu Địch cố gắng kéo bản thân trở lại, thoát khỏi cuộc sống xa hoa giả tạo kia. Y quyết định rồi, đợi tất cả việc này kết thúc việc này, y không ở lại thủ đô nữa, quay trở về quê, với bằng cấp của mình vẫn có thể xin được việc làm đàng hoàng, kết hôn với cô giáo trẻ được giới thiệu, rồi sống cuộc đời bình yên thôi. Không mơ mộng nữa, không sống trong hào quang cũ nữa, phải biết nhìn lại bản thân, sống cho thực tế.
Cái gì mà làm việc ở thủ đô chứ, chẳng qua là tự lừa mình lừa người mà thôi, cái gì mà lương tháng vạn đồng chứ, nói thế để làm cái gì nào? Cừu Địch không muốn sống như thế nữa, mỗi lần đeo cái mặt nạ đứng trước mặt người khác, nếu là người không liên quan đã đành, đứng trước mặt Trang Uyển Ninh, khiến y có cảm giác hổ thẹn.
" Mình nên nói sự thực với cô ấy, sau đó tiêu sái mà đi, đó là mối tình đầu của mình, là tình cảm chân thành nhất của mình, sao lại lừa cô ấy, vấy bẩn kỷ niệm đẹp đẽ chứ? Mình đáng lẽ không nên mang tư tưởng xấu xa quấy nhiễu cuộc sống bình yên của cô ấy."
Cừu Địch thực sự quyết định rồi, thở ra thật mạnh, đầu óc thoáng đạt hơn nhiều.
Y sắp xếp những việc cần làm tiếp theo, đó là phải đi gặp Từ Phái Hồng, tới trước mặt nói một câu xin lỗi, có điều tiêu của người ta nhiều tiền như thế, bù lại tiếc lắm.
Cừu Địch nghiến răng, vẫn không nỡ bỏ tiền túi ra bồi thường, chưa nói cái khác, nửa đời còn lại sẽ bị hai thằng khốn Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi sẽ cười y thối mũi. Đi đi lại lại trong phòng mấy lần, đột nhiên bừng tỉnh, đúng rồi, nên như mình có thể giúp Từ Phái Hồng làm chút chuyện gì đó thì số tiền kia tiêu cũng yên lòng, cầm tiền của người ta, giúp người ta trừ tai giải nạn mà.
Còn gần 24 tiếng nữa, ít nhất phải nỗ lực hết mình trong thời gian này, không tìm ra được điều gì thì mình cũng cố gắng rồi, phải không?
Kiếm được cái cớ để không phải áy náy vì tiêu tiền của người ta nữa Cừu Địch lần đầu tiên phát huy tư duy đặt vào nhiệm vụ chưa rõ, giống như nhân viên bảo hiểm tìm mục tiêu vậy.
" Tên Lý Tòng Quân này biến mất, sau đó bọn họ dùng mình để thay thế hắn."
" Mục đích của đám Từ Phái Hồng là đi theo mình, để xem ai bị câu ra, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai trồi lên cả, lý do này có lẽ quan trọng hơn bị mình tiêu hết tiền."
" Chuyện này hẳn là hệ số nguy hiểm hẳn là không cao, giả sử có liên quan tới chuyện Nam Cương cũng không sợ, ai dám ngang nhiên đem súng vào thành phố bắn nhau chứ, thân phận đám người đó giấu còn chẳng kịp ... Với lại sau lưng mình còn có người bám theo mà, ai dám gây sự với An ninh quốc gia chứ."
" Mấy chuyện đó cứ gạt sang bên đã ... Đây là nơi mà tên đó sống, hẳn phải có manh mối, tuy chắc chắn bị người ta kiểm tra vô số lần rồi ... Nhưng biết đâu còn có chỗ bị bỏ qua, bọn họ chỉ là người ngoài đi vào đây thôi, còn mình là chủ nhà, nếu mình là chủ nhà muốn giấu giếm cái gì đó trong nhà mình ..."
Cừu Địch cứ như thế tự chìm vào trong thế giới suy luận, như uống thuốc kích thích vậy, chạy tới tủ quần áo xem bộ Âu phục chỉnh tề, y mặc vào thì hơi chật vai, có điều đều là hàng hiệu ... Tên đó chắc chắn là người rất biết sống, à phải, trong túi còn có bao cao su, Cừu Địch lấy ra xem, Durex, còn là loại có gai nhọn và xoắn ốc, lại còn có mùi thơm ... Ái dà, thằng cha này sống phong cách thật đấy.
Manh mối này tạm đặt qua một bên đã, nếu như tên đó che giấu thân phận, vậy sẽ không có bạn gái hoặc tình nhân gì rồi, với lại có thì sao? Nam nhân mà, mặc quần còn chẳng nói thật, huống hồ là tụt quần ra rồi.
" Vậy chỉ có thể là ..."
Cừu Địch nhìn quanh phong, máy hút mùi Châu Âu, đồ vệ sinh Arrow, đồ gia dụng đều là gỗ thật, món nào cũng có giá trị không nhỏ. Lấy ánh mắt người bán hàng của y, phong cách sống của Lý Tòng Quân đã ăn sâu tới chi tiết nhỏ trong đời thường rồi, chắc chắn là con người thật của hắn chứ không phải dàn cảnh.
Ánh mắt Cừu Địch nhìn tới tù rượu, ngây ngất ngay lập tức, có mấy nam nhân lại không mê món này đâu, nếu không thể kết hôn hay có bạn gái chính thức, vậy sở thích này phải chiều lòng bản thân chút chứ nhỉ?
Có điều đối với Cừu Địch mà nói trừ rượu ngô nấu ở quê, rượu trắng rẻ tiền kiếm kích thích ra, nới tới thưởng thức rượu y chỉ là người mù thôi. Lần trước dẫn Bao Tiểu Tam tới đây, thằng đó mở vài chai uống rồi, đánh giá của hắn là chua méo mặt chẳng dễ uống gì cả, Cảnh Bảo Lỗi thích cờ bạc và nữ nhân, uống rượu chỉ để ra vẻ, có điều chắc chắn biết giá trị của rượu.
Cừu Địch mở tủ rượu ra, bên trong là các loại chai rượu hình tròn, vuông, ngũ giác khác nhau, rượu tây và rượu vang là chính. Rượu trắng như Mao Đài có nguyên thùng đấy, nhưng mà sớm bị Cừu Địch uống hết rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ y uống một chén, sáng hơn sau ngủ dậy vẫn ngửi thấy mùi thơm.
Đọc nhãn mác trên chai rượu mới giật mình, tiếng Anh lâu rồi không dùng, không ngờ quên nhiều như thế.
Cừu Địch tay cầm di động kiểm tra tên từng loại rượu, vang Chateau Lafite Rothschild, La Clarte de Haut-Brion Blanc, Bordeaux, Chateau Margaux ... Cả Anh lẫn Pháp làm người ta hoa mắt. Chai vang năm 82 bị Bao Tiểu Tam mở ra uống một ngụm rồi phun đi giá tận 890 SD, làm Cừu Địch tra giá xong chửi Bao Tiểu Tam, thằng khốn đem cả chai rượu giá cả vạn tệ uống như uống nước ngọt, lại còn chê bai chứ.
Với gu của tên kia, chắc chắn là không phải mang đồ giả về trưng bày đâu nhỉ, hắn khoe với ai được.
Nghĩ tới đó Cừu Địch kiếm cái túi to, cẩn thận cho bốn chai rượu vào đó, hai chai hết, hai chai uống một nửa, vừa lên xe vừa tra địa chỉ nơi kinh doanh rượu vang lớn nhất ở Trường An. Mục đích à, xem có tìm ra manh mối nào không chứ sao, làm người không nên quá vô sỉ.