Chương 118: Kết quả vô ý trồng cây (3)
Chương 118: Kết quả vô ý trồng cây (3)
Lái xe rời khỏi tiểu khu rồi, Cừu Địch nghĩ lại, xét tình hình giao thông ở Trường An, với lại xe vừa mới rửa sạch sẽ để mai đem trả, giờ mang ra dùng lỡ ngày cuối cùng bị xước xát gì đó thì làm sao? Y quay đầu lại cất xe đi, đi bộ rời tiểu khu rồi bắt xe taxi lên đường.
20 phút sau, đông thành phố, cửa hiệu bán chuyên kinh doanh rượu Lạp Phỉ Nhĩ - Raffaello trên phố thương nghiệp, ông chủ gầy gò đầu hói mặc đồ Âu chẳng ra ông chủ, nhìn giống mấy vị quản gia, xem xét mấy chai rượu mẫu mà Cừu Địch mang tới, đôi mắt gian thương hấp háy, hiểu rượu hay không chưa biết, nhưng ông ta hiểu hàng thật giả.
" Tôi muốn mua loại rượu tương tự thế này, chú có không?" Cừu Địch hỏi:
" Xem ra anh là người hiểu rượu đấy." Ông chủ chép miệng, thái độ rất khách khí:" Đáng tiếc phải nói với anh, loại này không mua được đâu."
" Tất nhiên phải mua được rồi, nếu không sao tôi có chứ?"
" Vậy anh tới người sở hữu tư nhân mà tìm, có điều đây là loại rượu có giá trị cất giữ, rất nhiều người còn không nỡ uống, nói gì tới bán."
Cừu Địch vốn biết đây là đồ tốt nhưng vẫn không ngờ có giá trị đến thế, định cáo từ thì ông chủ rời quay, chặn lại:" Chàng trai, chàng trai ... Có bán chai rượu không? Tôi trả anh 1000 một chai."
À, người ta nhắm vào chai rượu, Cừu Địch cười thoải mái:" Lấy ly ra đây."
Ông chủ lấy một cái ly ra, Cừu Địch mở nút chai đã uống phân nửa, rót cho ông ta:" Cám ơn chú, đây là thù lao, đợi tôi dùng chai xong sẽ bán cho chú."
Cừu Địch đi rồi, ông chủ vẫn không dám tin vào vận may của mình, cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm thật nhỏ, phấn chấn lẩm bẩm:" Đây mới là Bordeaux thực sự!"
50 phút sau, quán bar Playboy mới vừa mở cửa, nơi này cách Học viện quốc ngữ không xa, người nước ngoài thường xuyên ra vào, có tiếng trong giới. Người pha chế rượu bị Cừu Địch dùng 200 đồng mua chuộc, hắn cầm chai rượu lên xem đi xem lại, vẻ yêu thích hiện rõ ra nét mặt, giơ ngón tay lên:" Riêng chai rượu này thôi đã bán được mấy nghìn rồi."
Cừu Địch bật cười:" Sao ai cũng chỉ nói tới chai rượu thế, tôi muốn tìm loại rượu này cơ mà, ở Trường An có tìm được hàng thật không?"
" Được, anh phải tới hầm rượu Bách Nhưỡng, có điều người bình thường không vào được đâu, nơi đó thực hiện chế độ hội viên, chỉ phục vụ cho một số người nước ngoài và người có tiền thôi." Người pha rượu cung cấp thông tin:
Cừu Địch rút nút chai rót cho hắn một ly rượu để hối lộ, hỏi:" Anh chắc chắn là chỉ có nơi đó mới mua được loại rượu này chứ?"
Người pha chế tức thì hai mắt sáng lên, xem ra cũng là dân mê rượu, từ từ nâng ly lên nhấp một ngụm, xuýt xoa luôn mồm, thái độ tích cực hẳn lên:" Có lẽ còn có vài nhà nữa có bán loại rượu này, nhưng anh muốn mua nguyên chai chứ không phải chỉ muốn thưởng thức đúng không, mua được hàng thật thì chỉ có họ làm được thôi, có điều giá cả đắt kinh người ... Số còn lại à, đa phần là lẫn lộn thật giả. Tóm lại với người am hiểu rượu thật sự, bất kể là mua để uống hay là cất giữ sưu tầm, Bách Nhưỡng là lựa chọn hàng đầu. Chơi cái thứ này còn tốn kém hơn cả chơi đồ cổ, người thường không chơi được đâu, không phải mấy cửa hiệu bán rượu có thể bán được."
Nói xong hắn lại nâng ly lên khép mắt nhấp ngụm nữa, đợi khi mở mắt ra thì Cừu Địch ra ngoài cửa, vội gọi với theo:" Này anh ơi bán chai không 2000 không 2500 nhé!"
Một tiếng au, Cừu Địch tới ngoại ô thành phố, trấn Tây Nhạn Lâm khu Bi Lâm, y ngạc nhiên phát hiện ra, nơi này nằm trên tuyến đường phải tìm mà Từ Phái Hồng đưa cho, cách Đại học Trường An không xa. Bách Nhưỡng Tửu Trang nằm trong một viện tử u nhã tĩnh mịch, mang phong cách phục cổ Hán Đường, cổ lâu trạm rồng khắc phượng. Ở vùng ngoại cô này những đại viện tử như vậy không ít, nếu bỏ qua những chiếc xe đắt tiền đỗ ở cổng thì có cảm giác xuyên không vậy.
Xong rồi, thế này thì làm sao mà vào được đây?
Cừu Địch từ taxi xuống, đi loanh quanh một lúc nghĩ cách, đến khi sực tỉnh nhìn lại trang phục của mình, phải rồi, mình có còn là dân nghèo thành thị nữa đâu, mình cũng có phải là Cừu Địch đâu ... Lão tử là Lý Tòng Quân, nói không chừng là phú hào ẩn mình ấy chứ.
Cái thân phận giả này tích tắc trút đầy tự tin vào người Cừu Địch, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đi qua cánh cửa sắt, chẳng có gì ngạc nhiên, y bị trông cửa mặc vest rất lịch sự chặn lại:" Thưa anh, nơi này là địa phận tư nhân, không mở cửa với bên ngoài."
Một người khác khách khí nói:" Chúng tôi chỉ tiếp đãi hội viên."
Nhà thì kiểu Trung Quốc cổ, cổng thì chấn song sắt kiểu Tây, thêm hai tên mặc vest như bọn xã hội đen, chẳng ra thể loại gì, Cừu Địch mắng:" Con mắt nào của anh nhìn tôi không giống hội viên?"
" Chúng tôi chưa từng thấy anh ạ, có thể cho tôi xem thẻ hội viên được không ạ." Bảo an rất cẩn thận, nhìn cách ăn mặc của Cừu Địch không dám cãi:
" Tôi nói tôi chính là hội viên thì tức là hội viên, chẳng lẽ tôi đánh mất thẻ thì không còn là hội viên nữa à? Có biết một năm tôi đóng bao nhiêu tiền không?" Cừu Địch hừ mũi:
" Vậy anh có thể cho tôi biết tên tuổi, chúng tôi tra ạ ..." Bảo An hết sức cung kính nói:
Cừu Địch tiêu sái rút ví ra, lấy chứng minh thư giơ trước mặt bảo an:" Nhìn rõ đi, tôi là Lý Tòng Quân, có chứng minh, tra cho mau đi, tôi có việc phải làm, đừng làm mất thời gian của tôi."
Bảo an nhập dữ liệu vào di động, ngay lập tức nhảy ra tên Lý Tòng Quân, hắn vội vàng khom người làm động tác mời:" Mời anh, xin lỗi ạ, anh Lý, gây phiền phức cho anh rồi ... nếu anh có hẹn ai khác, có thể gọi cho tổng đài, chúng tôi sẽ thay anh đón người."
" Không cần đâu, cứ trông cửa cho tốt là được." Cừu Địch phất tay nghênh ngang đi vào:
Hai bảo an vẫn còn chút gì đó lẫn lộn, xem lại tư liệu của Lý Tòng Quân, cũng quét chứng minh thư rồi, hai cái đều đúng, nhưng lái có những thứ không đúng. Một bảo an lẩm bẩm:" Sao trông khác thế nhỉ?"
" Chứng minh thư do đám cảnh sát chụp mà, có ảnh quái nào trông giống người thật đâu, xấu đau xấu đớn ... Thôi kệ đi toàn là tới đây học làm sang tặng tiền mà, có khác gì nhau đâu." Bảo an còn lại đoán, bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt:
Cừu Địch trước khi đi vào còn quay đầu nhìn hai tên bảo an cười đắc thắng, đoán trung rồi, tên Lý Tòng Quân đó đúng là hội viên ở đây.