Chương 120: Sự thật thành thật nói thật (1)
Chương 120: Sự thật thành thật nói thật (1)
Hoàn cảnh của Bách Nhưỡng Tửu Trang bất kể là ở trong hay ngoài đều rất trang nhã, cho dù là người chẳng có chút phong nhã nào, nhưng ở trong đó, cảm giác phong cách của mình cũng tăng thềm vài phần, cử chỉ lời ăn tiếng nói cũng lịch sự hơn.
Cừu Địch cũng như thế, gian nhã phòng này được bố trí rất độc đáo tốn công, gỗ màu đỏ thẫm, cửa sổ đỏ tía, mái ngói nhô ra màu xanh lam, vốn không phải là phong cách quá hài hòa, nhưng nhờ chiếc bàn thấp, tủ bày chậu hoa nghệ thuật, cùng tạo hình của tủ rượu, ánh nắng chênh chếch ngoài hiên, khiến tất cả hòa thành một, cũng hòa nhập một cách hết sức hài hòa với tự nhiên. Thật khó mà dùng thời thượng hay là phục cổ để định nghĩa nơi này, nhưng dù bất kỳ là ánh mắt nào đều khiến người ta thấy thư giãn dễ chịu.
Thời gian Cừu Địch ngắm ngía không dài, khi nghe thấy tiếng giày cao gót nặng nề, Cừu Địch đã dự cảm được là bị lộ tẩy rồi. Nơi này chắc chắn lưu giữ tư liệu về Lý Tòng Quân, so sánh với tướng mạo của Lý Tòng Quân y thì khác nhau quá xa. Hai người sống ở hai hoàn cảnh khác nhau như trời với đất, phong cách và khí chất khác nhau, cứ nhìn gian nhà của tên đó là Cừu Địch biết mình không có cách nào nhập nhằng lừa người khác.
Nhưng mà không lừa không được, anh đây có việc phải làm. Đầu óc Cừu Địch tính toán nhanh chóng, quay trở về chỗ ngồi, hai tay chống cằm, mang dáng vẻ nhà tư tưởng suy nghĩ về chuyện đời.
Cạch cạch cạch, mỹ nữ ăn mặc giống chưởng quầy cổ đại đã tới, tay cầm một tờ giấy, theo sau lưng có hai bảo an và một cô gái mặc Hán phục. Mỹ nữ chưởng quầy vừa mới định lên tiếng thì Cừu Địch đưa tay chặn lại, gương mặt nghiêm nghị:" Không cần nói gì cả, nghe tôi nói một câu, nói xong là tôi đi."
" Giả mạo hội viên của chúng tôi không có kết cục gì tốt đẹp đâu." Mỹ nữ chưởng quầy vỗ tờ giấy in trước mặt Cừu Địch:
Đó mới chính là Lý Tòng Quân thực sự, Cừu Địch nhìn thấy quen quen, có điều nhất thời không nhớ ra ngay được, dù sao cũng không hề gây trở ngại cho câu chuyện mà y đã bịa ra. Mỹ nữ chưởng quầy ngồi xuống, rất khó chịu nhìn y chằm chằm, vừa mới định hỏi gì thì mũi Cừu Địch sụt sịt, mặt đầy bi thương, cầm tờ giấy lên nhìn, đau khổ quay đầu sang bên, khóc nấc lên.
Anh đây không chỉ xem nhiều phim, cũng đóng không ít phím rồi, còn nhớ thằng cha Hollywood còn cứ tiếc anh đây không thành diễn viên kìa ... Cừu Địch khóc hết sức đau đớn, tay che đi đôi mắt căn bản khô cong.
Một nam tử trưởng thành bỗng dưng khóc như thế, khiến mỹ nữ chưởng quầy nhất thời không nói ra được, lòng mềm xuống, nhẹ nhàng hỏi:" Rốt cuộc có chuyện gì, anh đừng như thế."
" Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi thất thố rồi." Cừu Địch dụi mắt mấy lần mới làm cho nó đỏ được một chút, miệng liên tục xin lỗi:" Xin lỗi ... Tên tôi là Lý Tiểu Quân, Lý Tòng Quân là anh trai tôi ... Xin lỗi, tôi nhớ anh ấy cho nên mới tới xem lại những nơi anh ấy thường tới khi còn tại thế. Anh ấy hay kể về rượu ở chỗ các cô, anh em chúng tôi một trời nam, một đất bắc, anh tôi rất thương tôi, trách tôi tham công tiếc việc ... Tôi cứ quanh năm bận rộn, nào ngờ ... Nào ngờ anh ấy ... anh ấy còn trẻ như thế mà đã không còn nữa, tôi hối hận vô cùng."
" Hả? Ý anh là anh Lý đã ..." Nữ chưởng quầy bị y ảnh hưởng, mặt mày buồn bã:
" Tai nạn xe ... Một tháng trước rồi, cha mẹ chúng tôi mất khi anh em tôi còn nhỏ, anh tôi nuôi nấng tôi khôn lớn, không có anh ấy, không có tôi ngày nay ... Trời cao đố kỵ anh tài, giờ tôi còn một mình trên đời." Cừu Địch tay bóp ngực, dùng vẻ mặt đau đớn của người sắp chết kể lại câu chuyện đau lòng :
Hiệu quả không tệ, hai cô gái đều bị cảm động rồi, mỹ nữ chưởng quầy phất tay đuổi bảo an đi, khuyên nhủ:" Anh Lý, kiềm chế bi thương ... Xin lỗi, chúng tôi tưởng anh trà trộn vào đây làm loạn, sợ anh kinh động tới những vị khách khác."
" Cám ơn, cám ơn mọi người thông cảm, đây là chai rượu mà anh trai tôi rất thích khi còn sống, tôi muốn ngồi ở chỗ anh ấy từng ngồi, mời anh ấy một ly ... ấy nhầm, chai này mới đúng." Cừu Địch rút chai rượu ra, không cẩn thận rút chai trống, thay chai khác còn một nửa, đặt lên bàn nhìn mỹ nữ chưởng quầy, vẻ mặt đầy trông đợi:" Cô nhất định biết anh tôi nhỉ, cùng tôi uống một ly nhé."
Mỹ nữ chưởng quầy nhìn chai rượu nhận ra ngay là rượu bán ở chỗ mình rồi, không nghi ngờ gì nữa, chỉ cô gái mặc Hàn phục:" À tôi không quen anh ấy lắm, nhưng Phượng Ngọc biết."
Cô gái này còn rất trẻ, mặc bộ thanh y kín đáo, có phần rườm rà. Thực ra các cô gái ở đây ăn mặc theo chủ để, người mặc Đường trang, người mặc Hán phục, không phải cố ý ăn mặc hở hang thu hút khách.
" Khi tôi sắp xếp lại di vật của anh tôi mới nhớ tới nơi này ... Tôi sống ở nước ngoài, anh em tôi hiếm khí gặp nhau lắm, anh tôi là người sống kín đáo, chỉ lái một chiếc Volkswagen bình thường, đây là xe anh ấy, đây là tủ rượu mà anh ấy lưu trữ, đại bộ phận là mua ở chỗ các cô." Cừu Địch Địch đưa di động ra, cho họ xem ảnh chụp, một tay che mắt, nhìn trộm qua khe hở:
Thực ra không cần mấy hình ảnh này, ai lại đi nghi ngờ gì chứ, em gái tiếp rượu khẽ gật đầu với mỹ nữ chưởng quầy, xác định đúng người đó rồi. Nghi thì không nghi, nhưng mà không rõ mục đích đối phương tới đây, nữ chưởng quầy nói:" Vâng, gần như toàn là rượu mua ở chỗ chúng tôi, anh ấy là khách hàng lâu năm."
" Anh tôi là người ưa thanh tĩnh, tôi nhìn nơi này liền hiểu vì sao anh ấy thích tới đây rồi."
" Vâng, một tuần anh ấy tới một lần ạ." Phượng Ngọc thiếp lời:
" Con người anh ấy khiêm tốn hiền hòa, hẳn là có không ít bạn bè ở nơi này." Cừu Địch sụt sịt:" Tôi còn chẳng thân với anh ấy bằng bạn anh ấy nữa."
Phượng Ngọc thương xót nói:" Mỗi tuần anh ấy đều dẫn bạn tới đấy, anh ấy nhiều bạn lắm ạ."
" Các cô có thể giúp tôi một việc được không, tôi không hiểu rượu lắm, số rượu kia ở trong tay tôi cũng phí, tôi muốn mang tới đây, nhờ các cô tặng cho bạn bè của anh ấy ... Tôi nghĩ, với tính anh ấy, biết tôi làm như vậy anh ấy hẳn là rất vui." Cừu Địch lén chấm ít nước bọt bôi lên mắt rồi, cố gắng nở nụ cười không thành công lắm, khiến người ta đau lòng: