Chương 121: Sự thật thành thật nói thật (1)
Chương 121: Sự thật thành thật nói thật (1)
Lý do hợp tình hợp lý thuyết phục được mỹ nữ chưởng quầy, giá trị số rượu của Lý Tòng Quân rất kinh người, nếu không thật lòng , ai đem đi tặng chứ. Song Phượng Ngọc lại khó xử:" Tôi không quen bạn anh ấy, mỗi lần anh ấy tới đây đi cùng những người bạn khác nhau. Chỗ chúng tôi lại chú trọng đời tư của khách, cho nên không hỏi tới."
" Xem tôi này, đúng là đứa em vô dụng, muốn làm chút việc cho anh mình cũng không làm được." Cừu Địch đám ngực tự trách bản thân:
" Anh đừng thế, để tôi nghĩ, hình như có một ông già thường cùng anh ấy tới đây, nhưng tôi không quen." Phượng Ngọc muốn giúp lắm, đáng tiếc cô chỉ phụ trách bố trí phòng bao, đưa rượu, đặt thức ăn, thi thoảng tiếp chuyện với khách, không biết nhiều:
A, nhớ ra rồi, Cừu Địch nhìn bức ảnh lần nữa đang định nặn ra vài câu bi thương thiết thì sững người, nhận ra người đó là ai rồi, cái tên bị bắt ở Nam Cương, hình như là kẻ cầm đầu, từng chĩa súng vào Đới Lan Quân, định giết cô ấy. Bảo sao mà mình quen mắt thế, thằng khốn này, bây giờ mình ở nhà của hắn, đi xe của hắn, tiêu tiền của hắn, đúng là báo ứng ... Không đúng, nghĩ sai rồi, giờ mình đi tìm người từng gặp hắn, thằng đó lại là gián điệp, thôi rồi ...
Vừa nghĩ tới đó sống lưng Cừu Địch lạnh toát, người cứng đờ.
Trong mắt người khác lại nghĩ y đang chìm đắm trong đau thương nên lần nữa thất thố, nữ chưởng quầy không đành lòng, ôn tồn nói:" Anh Lý, thế này đi, anh để lại phương thức liên hệ, còn chúng tôi gửi lời nhắn cho hội viên, nếu có người quen anh trai anh, chúng tôi sẽ báo cho anh ... Anh thấy như thế đã được chưa, nếu có bạn của anh trai anh tới, tôi cũng thông báo ... Anh Lý, anh Lý ..."
" À ... Tốt quá, cám ơn ... Cám ơn, thực sự cám ơn cô." Cừu Địch miệng luôn mồm cám ơn, đã quyết định phải lập tức rời khỏi chỗ này, phải chuồn ngay, gọi thêm hai thằng ngốc kia, về quê, lên rừng, mấy chuyện này đám thường dân bọn họ không nên biết nhiều:
" À phải rồi, anh Lý ..."
Nữ chưởng quầy đang nói dở thì đằng sau có người tới, nam tử họ Dương bị cô từ chối khi nãy đi vào, giơ di động lên:" Lộ mỹ nữ, điện thoại của giám đốc Yến các cô này, nhất định phải nhận đấy, nếu không hậu quả nghiêm trọng vô cùng."
" Cái gì? Giám đốc Yến của chúng tôi à?" Cô hồ nghi đứng dậy đi ra ngoài, nhận lấy điện thoại của họ Dương đó:
Cùng lúc ấy tên còn lại cũng tiến vào phòng bao, Cừu Địch nhận ra chúng , lập tức cầm chai rượu lên định liều mạng mở đường thoát thân.
Nhưng quá muộn rồi đối phương đã có chuẩn bị trước còn y vội vàng ứng phó làm sao so được, tiếp đó phụt phụt mấy tiếng động nhỏ, bắn vào ngực Cừu Địch. Thân thể y run rẩy, co giật mạnh vài cái, ngã uỳnh xuống sàn, nằm thẳng cẳng.
Trên tay nam tử lùn là súng kích điện cầm tay, hai sợi dây trong suốt nối với vị trí kích điện trên người Cừu Địch.
Phượng Ngọc hét chói tai, tức thì bị họ Dương kia chạy tới ôm lấy, đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, cô sợ hãi lấy tay bịt miệng, nhìn nam tử thấp lấy một ống tiêm ra, tiêm chất lỏng vào cánh tay Lý Tiểu Quân. Người đó liền giống như chết rồi, mắt nhắm lại, đầu ngoẹo sang bên, không còn chút sức sống nào nữa.
" Các anh làm cái gì thế hả?" Lộ chưởng quầy đang nghe điện thoại cũng sợ tới rụng rời chân tay, chạy vào trong phòng:
Họ Dương lấy lại điện thoại, cảnh cáo:" Đừng lớn tiếng, người khác nghe thấy không tốt cho chuyện kinh doanh ở chỗ các cô đâu ... Lộ mỹ nữ, giám đốc Yến của các cô đã nói cho cô phải giúp đỡ chúng tôi rồi chứ?"
Mỹ nữ chưởng quầy sợ hãi gật đầu liên tục, cô không ngờ lai lịch hai người lại lớn đế thế, ngay cả giám đốc Yến không mấy khi lộ diện cũng mời ra được.
" Nhớ kỹ, Lý Tòng Quân chưa bao giờ tới đây ... Chúng tôi chưa bao giờ tới đây, y cũng thế." Nam tử họ Dương nói, lại quay sang Phượng Ngọc:" Nghe rõ chưa hả?"
Hai cô gái liễu yếu đào tơ lúc này còn cách nào khác là gật đầu đâu, người thì vẫn run bần bật. Tầng hai không có vị khách nào khác, hai tên nam tử nghe ngóng một lúc, không thấy có ai tới mới yên tâm, tên họ Dương nói:" Bây giờ chỉ còn chuyện cuối cùng nữa tôi, giúp thôi kiếm một thái thùng lớn có thể chứa y, sau đó chúng tôi sẽ mãi mãi biến mất, được không?"
" Được ... Được ..." Lộ chưởng quầy giật mình, chỉ mong những kẻ này biến mất thật nhanh, bất kể chúng là ai:
Không lâu sau một chiếc thùng gỗ chứa rượu vang được vận chuyển lên tầng hai, tiếp đó lại bị hai nam nhân xa lạ vận chuyển xuống, đưa lên xe, đi mất.
Toàn bộ đại sảnh không có ai cả, đều bị Lộ chưởng quầy gọi tới phòng hội nghị để họp rồi, nhưng tới nơi thì chẳng họp gì, cô định nói qua loa gì đó, nhưng sợ không nói lên lời, cứ bẩn thần ngồi đó, đám nhân viên ngơ ngác không hiểu gì hết. Xem ra cái chết của người anh trai có vấn đề, không phải tai nạn, người em trai đi tìm hiểu cũng bị giết bịt miệng luôn ... Lộ chưởng quầy lắc mạnh đầu, tự nhắc bản thân quên đi, đây không phải chuyện cô nên suy nghĩ.
Đợi chừng nửa tiếng, khi mọi chuyện êm xuôi rồi mới cho đi, chỉ giữ vài người ở lại, sau đó tư liệu hội viên của Lý Tòng Quân bị vĩnh viễn xóa bỏ.
Ba tiếng sau trên chuyến bay M87 tới Trường An, loa phát thanh thông báo máy bay sắp hạ cánh, Đổng Thuần Khiết vươn mình thức giấc, quay đầu sang u oán nhìn Đới Lan Quân ngồi ở ghế bên, suốt cả chuyến bay hai người không nói chuyện được mấy câu, hắn mấy lần muốn nói lại ngập ngừng mãi không nói thành lời.
Tên Lý Tòng Quân đó đã chứng minh là một củ khoai nóng rồi, củ khoai đó lại được chuyển về tay người khởi đầu. Hai người được cục trưởng trực tiếp ủy phái, bay tới Trường An làm công tác chỉ huy hành động. Nguyên nhân trong đó được cục trưởng Trần nói rất rõ ràng, sự kiện này không thể khuếch tán, người biết càng ít càng tốt, chỉ có thể ủy thác trọng trách cho hai người bọn họ, dù sao bây giờ bọn họ cũng đang bị kỷ luật, không tiện trực tiếp về cục.
Cho nên hai cộng sự cũ lại phải vũ trang ra trận, trong lòng Đổng Thuần Khiết cũng hiểu, chắc chắn là tên Trần Ngạo kia nói ra nói vào bên tai cục trưởng Trần không ít, muốn hắn bêu mặt đây mà. Mặt Đổng Thuần Khiết dày lắm, nên hắn chịu được, nhưng kéo cả Đới Lan Quân, làm hắn có hơi bất an.
" Tiểu Đới, xin lỗi, thực sự không phải tôi tiến cử cô đâu." Đổng Thuần Khiết nói nhỏ:
Chẳng lẽ hắn ngập ngừng suốt cả chuyến bay là vì chuyện này à? Đới Lan Quân quay sang, bình thản nói:" Còn cần anh tiến cử à? Làm gì có ai thích hợp hơn tôi nữa."
" À, ừ, cũng phải, đừng đổ cho tôi nhé ... Đáng lẽ cô phải được nghỉ ngơi một thời gian." Đổng Thuần Khiết thấy từ khi Đới Lan Quân trở về, tâm lý hơi thất thường, đáng lẽ không nên tham gia hành động: