Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 122: Sự Thật Thành Thật Nói Thật (2)

Chương 122: Sự thật thành thật nói thật (2) Chương 122: Sự thật thành thật nói thật (2)

" Tôi tự tiến cử bản thân với cục trưởng Trần đấy, nghỉ ngơi cái gì chứ, tình hình như thế tôi có thể ngồi yên à? Rảnh rỗi chỉ suy nghĩ linh tinh, chẳng thà quay lại tuyến đầu." Đới Lan Quân không muốn nói nhiều về đề tài cá nhân, đi vào chủ đề chính:" Tôi mấy ngày trước mới xem tài liệu, anh xem sớm hơn tôi, đã đi gặp Lão Thu chưa?"

" Đi gặp rồi, hóa ra hắn chỉ là tên tiểu lâu la được Vương Hải Phong giới thiệu thôi, cơ bản là không hề biết gì về Lý Tòng Quân, tuyến trên của hắn là Lam Kiêu Chiến. Lần này hắn bán đứng chúng ta với giá 1 ki-lô-gram vàng, đáng tiếc bọn chúng còn chưa được sờ tay vào, tất cả bị tịch thu rồi." Đổng Thuần Khiết tiếc nuối nói, chẳng có gì buồn hơn nhìn chiến hữu cũ sa đọa, đi vào con đường không lối về:

" Tôi cảm thấy Lam Kiêu Chiến không hề được trọng dụng, hắn toàn được sai phái làm những công việc vất vả, đi khắp nơi ở tây bắc. Có phải trong tay hắn còn có dữ liệu thăm dò liên quan tới quân sự không? Trong số người hắn tuyển dụng có sáu người là quân nhân xuất ngũ." Đới Lan Quân hỏi nhỏ:

Lão Đổng ghé tai cô nói nhỏ:" Còn đang tra hỏi, chuyện này hắn dám thừa nhận sao? Thăm dò trái phép, buôn lậu đất hiếm, sử dụng súng đều không phải tội nặng, nhưng nếu bán bí mật quân sự thì xong rồi, nói không chừng chẳng có cơ may được đưa ra xét xử ấy chứ ... Nên không có chứng cứ xác thực, đừng hi vọng hắn nhận tội."

Bắt được người rồi, khó khăn còn lớn hơn khi chưa bắt được, song ít nhất đã có mục tiêu, không còn chạy loạn như ruồi không đầu nữa, Đới Lan Quân nói:" Người trong tay chúng ta mà còn chẳng làm được gì nhiều, tôi nghi ngờ kết quả chuyến đi này, đã một tháng trôi qua rồi, bao nhiêu chứng cứ cũng bị chúng xóa sạch."

" Cho nên cô cũng đừng quá để tâm, coi như tới cổ thành chơi một chuyến." Lão Đổng khôi phục bản sắc ăn chơi rồi:

" Thế còn ba người họ?" Đới Lan Quân quan tâm nhất là chuyện này:

" Ý cục trưởng Trần là giáo dục tư tưởng, phát chút tiền thưởng tượng trưng ... Còn sau này à làm gì cứ làm thôi, tình hình cũng êm rồi, chúng không dại thò đầu ra nữa đâu." Đổng Thuần Khiết nói tới đó chuyển sang giọng khuyên nhủ:" Tiểu Đới, không phải tôi muốn lắm lời, nhưng cô và Cừu Địch, tôi không thấy hai người phù hợp đâu, cô và cậu ta thuộc hai thế giới khác nhau."

" Giờ anh còn muốn can thiệp vào chuyện đời tư của tôi à?" Đới Lan Quân không vui:

" Không phải là tôi muốn can thiệp đâu." Lão Đổng vỗ đùi, khổ sở vô cùng:" Vấn đề là cô và Thế Thành cãi nhau, cậu ta kiếm tôi gây sự, thậm chí cậu ta nghi ngờ tôi chia rẽ hai người có ý đồ với cô, cô nói xem tôi cả đống tuổi rồi, tự dưng chuyện đó đổ lên đầu."

Đới Lan Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười khanh khách, Lão Đổng tiếng xấu đầy mình, chỉ riêng ở chuyện nam nữ thì xưa nay chưa từng có điều tiếng, ai ngờ vì cô mà có rồi, đáng đời lắm:" Tôi chẳng biết, tôi chỉ làm theo cảm xúc của mình thôi, Thế Thành tham vọng lớn lắm, anh ấy chưa chắc tiếp nhận được tôi bây giờ, tôi cũng không cần ai thương hại mình."

Đổng Thuần Khiết nghe vậy bất giác nhìn bàn tay phải đeo găng của Đới Lan Quân, ánh mắt hắn chẳng lẽ không có thành phần tương tiếc?

" Được rồi, tùy cô." Lão Đổng nguýt Đới Lan Quân, lòng thầm nhủ, thế là có trò hay để xem rồi, một thì có mới nới cũ, một đi tìm niềm vui mới, hai bên chẳng biết có hợp hay không:

" Bất quá dù thế nào thì tôi cũng thấy nên rút bọn họ ra, bọn họ có chút bản lĩnh cũng là người bình thường mà thôi, không ai có quyền khiến họ phải chịu bất kỳ một trách nhiệm nào hết ... Tôi nhắc anh, cách làm của anh thực sự quá mạo hiểm, vận may không đứng về phía chúng ta mãi đâu. Chúng ta có hi sinh cũng là chuyện trong chức trách, nhưng họ không có trách nhiệm đó." Đới Lan Quân tỏ thái độ rất rõ ràng, muốn bảo vệ ba chàng trai kia:

Hành động này của cô có chút cảm tính, có điều trong mắt Đổng Thuần Khiết, đó lại là chuyện hoàn toàn chính xác, cái mạng này của hắn là do ba chàng trai đó cứu về, tuy hắn sẵn sàng hi sinh rồi, nhưng sống thêm vài năm, ăn thêm vài món ngon cũng tốt.

Máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay, hai người vừa ra khỏi thang là có ngay một chiếc Audi V8 màu đen đón đi. Người ra đón lại còn là chính Từ Phái Hồng, báo cho họ biết một tin tức không hề tốt: Cừu Địch mất tích.

Hai tiếng trước tín hiệu di động của Cừu Địch biến mất, sau đó không còn tin tức gì nữa, Từ Phái Hồng báo lên cho Trần Ngạo, thái độ của Trần Ngạo là, án binh bất động, không cần tìm.

" Không phải là cậu ta chuồn rồi chứ?" Phản ứng đầu tiên của Đổng Thuần Khiết là như thế:

Đới Lan Quân nhíu mày:" Cừu Địch mà làm loại chuyện đó à?"

" Không phải, ý tôi là không phải cục trưởng Từ nói họ ăn uống chơi bời, suốt ngày bãi công tiêu cực, không có chuyện gì đâu" Lão Đổng chữa thẹn, hình tượng Cừu Địch trong mắt hắn không tốt, tên nhãi con đó như ngựa hoang vậy:

" Buổi trưa cậu ấy hỏi tôi chuyện thẻ ngân hàng đóng băng, tôi cũng nói mai để họ về, thời gian qua bọn họ lang thang khắp nơi, tùy tiện tiếp xúc với người lạ mặt, nhiều lúc chúng tôi bám theo không kịp, cũng không xảy ra chuyện gì cả. Tôi nghĩ chuyện đã êm rồi, nên điều chỉnh lại lịch trình tổ thực địa, giảm bớt người xuống, không ngờ có sai sót làm hết ca trực không có người theo dõi, đến khi tôi nhận ra thì chỉ còn lại theo dõi tín hiệu điện thoại, kết quả là không thấy nữa. Tôi cũng nghĩ cậu ta chuồn rồi, nếu trong tài khoản cậu ta còn tiết, chắc chắn không đi." Từ Phái Hồng cũng chẳng có thiện cảm gì với ba chàng trai đó:

" Sao chị đóng băng tài khoản làm gì?" Lão Đổng thở dài:

" Chủ nhiệm Đổng, anh không biết, ba người bọn họ một tháng phung phí 20 vạn, đừng nói là tìm người, tôi tự thuê gián điệp cũng không đắt như thế ... Anh có biết bọn họ làm cái gì không? Toàn bộ nhà hàng có tiếng ở Trường An, bọn họ lần lượt đi ăn từng cái một, Bao Tiểu Tam thì đi chơi gái, Cảnh Bảo Lỗi hẹn hò hết cô gái này tới cô gái khác. Cừu Địch vốn còn an phận một chút, bây giờ cũng biết tới trường đại học ve vãn giảng viên rồi." Từ Phái Hồng bức xúc lâu lắm rồi:

" Cái gì ?" Đới Lan Quân kêu lên:

" Đổi chủ đề, đổi chủ đề ... Hai người kia không sao chứ?" Đổng Thuần Khiết lảng đi, bị Đới Lan Quân lườm cho một cái:

" Không sao hết, Bao Tiểu Tam ăn uống linh tinh bị tiêu chảy nằm nhà, Cảnh Bảo Lỗi đang tán tỉnh nhân viên khách sạn." Từ Phái Hồng thở dài, chỉ còn mấy tiếng nữa là xong chuyện này lại xảy ra sự cố:
Bình Luận (0)
Comment