Chương 123: Sự thật thành thật nói thật (3)
Chương 123: Sự thật thành thật nói thật (3)
Sao đây? Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân nhìn nhau, cứ tưởng đây là chuyến đi nhàn nhã, liên lạc với ba chàng trai kia, giống như trước, bọn họ đi săn lùng mỹ thực, đợi bên trên chán rồi thì kết thúc chuyện này. Đang nói chuyện thì có tiếng chuông điện thoại, Từ Phái Hồng lái xe tấp vào lề đường dừng lại, lấy chiếc di động ra, không ngờ là số lạ, bà rất ngạc nhiên:" Số máy này chỉ có ba người Cừu Địch biết thôi, đây là số máy riêng để cho họ liên lạc, sao lại có số điện thoại lạ gọi vào được chứ?"
" Thăm dò sao?" Đổng Thuần Khiết phản ứng rất nhanh:
" Đưa tôi nghe!" Đới Lan Quân nhận lấy máy, cô sử dụng tay trái cầm máy, ấn nút nghe, giọng bình thường:" Ai thế?"
" Ngay cả tôi mà cũng không nghe ra à?" Đối phương là một nam tử, giọng điệu cợt nhả:
" À, em nghe ra rồi, ông chủ Lưu phải không, sao lâu rồi không tới chỗ em vậy ... Hì hì không phải sao, hay là anh Trương ... Cũng không phải à? Giám đốc Trần phải không? ... Đáng ghét cứ bắt người ta phải đoán." Đới Lan Quân đổi giọng điệu ngay tức thì, vừa nhõng nhẽo vừa hờn giận, mặt thì chẳng hề đổi sắc:
Lão Đổng trố mắt, hắn cũng không biết cô có bản lĩnh này.
" Này, ai đấy?" Bên kia rõ ràng bị Đới Lan Quân làm ngẩn ra:
" Em là Lan Lan, ghét thế, gọi cho người ta còn để người ta phải đoán."
" Tôi, à buổi trưa tôi gọi cho cô đấy, cô quên rồi sao?"
Từ Phái Hồng ra hiệu, buổi trưa chỉ có Cừu Địch gọi điện cho bà thôi, Đới Lan Quân cũng nhanh chóng trở giọng, đánh đá mắng:" Quên quên cái gì, bà đây không thèm nhớ, mày là thằng bạn nào của hắn? Nói với hắn, đừng tìm bà nữa, chừng đó tuổi rồi mà suốt ngày lêu lổng, không kiếm nổi một đồng, lại muốn bà bỏ tiền ra à, nằm mơ."
Rồi cô chủ động cúp máy ngay.
Vừa tắt máy một cái, Đới Lan Quân tức thì trở nên khẩn trương, tay đặt lên ngực thở dốc, sợ hãi nói:" Bọn chúng thăm dò đấy, nếu phát hiện anh ấy là nội tuyến của chúng ta, chắc chắn sẽ giết người bịt miệng."
Cô được huấn luyện tình huống này rồi, nên mới lảng sang chuyện riêng tư để đối phương không cách nào tra được thật giả, nhưng đồng nghĩa với việc Cừu Địch gặp nguy hiểm rồi:" Mau truy lùng theo số di động này, khả năng cao Cừu Địch đã nằm trong tay chúng."
Chuyện đó thì không cần cô phải nói nữa, Từ Phái Hồng đã lấy ra còi cảnh báo gắn lên nóc xe, hú còi phóng như bay về cục.
Bõm!
Chiếc di động vẽ lên một vòng cung, rơi xuống dòng sông bên đường, bắt lên vài giọt nước rồi biến mất.
Ở trên xe, tên lùn ném di động bực mình nói:" Đi thôi, không sao đâu, chỉ là một con đĩ."
Trong di động chỉ có đúng một số điện thoại thôi, xem ra tên mạo danh này cũng cẩn thận lắm, song kết quả thu được thì làm người ta thất vọng. Tên cao lái xe khởi động máy:" Xử lý nhanh thôi, nhiệm vụ của chúng ta là xóa dấu vết, kệ đi."
Tên lùn quay đầu nhìn thùng rượu:" Bên trên nói, xem y là ai, tìm tới được Bách Nhưỡng thì không phải là người bình thường đâu ... Thẩm vấn chút đã, xem ra tốn chút công sức rồi."
Xe đi xa dần, bóng đêm càng thêm sâu, rời Trường An hơn 40 ki-lô-mét, bọn họ rẽ vào đường núi, nơi này là địa phận huyện Lam Điền rồi, sau lưng chính là dãy Tần Lĩnh trùng điệp. Xe đi tới một khu biệt thự bỏ hoang giữa nơi sơn thanh thủy tú, tên lùn nhảy xuống mở cửa, xe lái thẳng tới một viện tử không có ánh đèn, hai tên hợp sức vận chuyển thùng rượu ra. Trong nhà xây dở dang lộ ra bức tường gạch, bọn họ cẩn thận tắt hết đèn, tiếp tục lăn cái thùng xuống hầm.
Tên lùn mở thùng ra, bên trong là Cừu Địch vẫn hôn mê không biết gì, hắn rút ống tiêm ra.
" Cái gì đấy?" Tên cao hỏi:
" Một loại thuốc gây ảo giác thần kinh, tiêm vào chỉ cần không phải câm thì sẽ nói hết thôi." Tên lùn đắc ý:
Thuốc tiêm vào tĩnh mạch xong, hai người khiêng Cừu Địch ra đặt lên trên ghế, đợi khoảng 20 phút sau, Cừu Địch bắt đầu cử động, giống ngủ không phải ngủ, giống tỉnh mà chẳng ra tỉnh, mắt mở ra lờ đời như người đang đứng trong sương mù, giống nằm mơ.
Tuy thuốc ảo giác thần kinh này tác dụng rất mạnh, người được hỏi chắc chắn sẽ nói thật, nhưng câu hỏi phải đơn giản, trực tiếp, vì người trong trạng thái này không có năng lực tư duy, chỉ biết trả lời một cách máy móc.
Tên cao hỏi:" Mày tên là gì?"
" Cừu Địch!"
" Năm nay bao nhiêu tuổi?"
" Hai mươi bảy."
Những thông tin này bọn chúng đã tra cả rồi, tên cao xác nhận được y nói thật, bây giờ mới là thực sự hỏi:" Mày là cảnh sát à?"
" Không phải!"
" Mày là người cục an ninh quốc gia à?"
" Không phải!"
À thế thì tốt rồi, không phải đám người đó thì bớt lo, hai tên thở phào, đỡ căng thẳng hẳn.
Tên cao hỏi tiếp:" Mày làm nghề gì?"
" Thất nghiệp!"
Chưng hửng, vậy là thằng này đếch có thân phận gì thật à? Tên lùn không cam tâm:" Ai phái mày tới Bách Nhưỡng Tửu Trang."
" Không ai cả."
Vớ vẩn thật, song điều này có nghĩa là bọn chúng an toàn rồi, đây là hành động cá nhân thôi, tên lùn thậm chí còn có chút hưng phấn:" Mày quen Lý Tòng Quân à?"
" Quen!"
" Hắn đang ở đâu?" Tên lùn giọng hơi run, đây mà là điều chúng quan tâm:
Cừu Địch mặt đờ đẫn, thành thật trả lời:" Không biết!"
Chậc, đúng chuyện quan trọng nhất lại không hỏi ra được, tên lùn đi qua đi lại, muốn có kết quả đúng phải biết đặt câu hỏi:" Mày tới Bách Nhưỡng Tửu Trang làm gì?"
" Tìm tài phú."
" Tài phú của ai?"
" Lý Tòng Quân."
" Mày có biết tên thật của Lý Tòng Quân không?"
" Không biết."
Tên cao nhảy vào:" Mày đã tìm được tài phú hắn để lại chưa?"
Cừu Địch có vẻ đau đầu, mặt chuyển sang nhăn nhó:" Chưa."
" Dừng, không được hỏi quá gấp." Tên lùn ngăn không cho tên cao hỏi tiếp, đây không phải thuốc tiên, nếu khiến nạn nhân suy nghĩ sẽ có vấn đề khó lường:
Tạm thời không có nguy hiểm, hơn nữa đã quá sức chịu đựng rồi, tên lùn kéo tên cao ra khỏi tầng hầm, tên cao sốt ruột nói ngay:" Này, sao tôi cảm thấy y giống người của mình thế, hay là tuyến dưới do ông chủ phát triển? Đang tìm người như chúng ta."
" Đúng thế, tôi cũng có cảm giác này, thằng này trừ tên giả của ông chủ thì không biết gì hết ... Bên trên cũng tra được trước kia y bán phụ tùng xe, chính là ông chủ bảo tra ... Hay đúng là người của ông chủ rồi?" Tên lùn cũng do dự:
Lát sau hai người quay lại tầng hầm, Cừu Địch đã khôi phục vẻ nửa tình nửa mê như cũ, không còn khó chịu nữa, tên lùn kéo ghế lại gần hỏi:" Biết đo đạc địa hình không?"
" Biết!"
" Mày từng làm gián điệp chưa?"
Quả nhiên Cừu Địch mơ mơ hồ hồ đưa ra câu trả lời không bất ngờ:" Rồi!"
" Từng bắn súng chưa?"
" Rồi!"
" Súng gì?"
" Súng trường!"
" Từng bắn người chưa?"
" Rồi!"
" Bắn ai?"
" Không quen!"
Không phải dùng súng lục mà là dùng súng trường, từng bắn người mà không biết là ai, rõ ràng là loại chỉ biết nghe lệnh làm việc. Hai tên béo lùn nhìn nhau, trời ạ, nói không chừng đây là mãnh tướng của ông chủ, sớm nghe nói trong tay ông chủ có mãnh tướng dám liều với cả cảnh sát, đúng rồi, nếu không phải là người cực kỳ tín nhiệm, làm sao giao phó hậu sự chứ?
" Mau mau, cứu tỉnh đi, thằng này có khi đồng chí của mình đấy." Tên cao thúc giục:
" Biết rồi, còn phải nói à?"
Tên lùn vội vàng đi tìm thuốc, rốt cuộc có tin tức về ông chủ rồi, vừa chuẩn bị thuốc vừa nói:" Huynh đệ, cố gắng kiên trì, tổ chức sẽ không từ bỏ người của mình!"