Chương 124: Cái miệng ba hoa chích chòe (1)
Chương 124: Cái miệng ba hoa chích chòe (1)
Thời gian chỉ hướng đúng 2 giờ sáng, 9 tiếng sau khi Cừu Địch mất tích.
Tầng bốn cục an ninh quốc gia, văn phòng mở riêng cho người từ Bắc Kinh tới, mấy người đều đã mệt mỏi tới cực điểm.
Từ Phái Hồng đem ghi chép giám sát cùng với báo cáo tình huống tiến triển vụ án một tháng qua chỉnh lý lại, bà chủ ý tới Đới Lan Quân chưa từng một lần cởi găng tay, bất kể làm việc gì cũng dùng tay trái, có vẻ vết thương từ hành động hôm đó không phục hồi được.
Mọi người đều chờ đợi, lòng ai cũng cồn cào, nhưng không thể làm gì khác.
Tình huống chưa rõ, động không bằng tĩnh, đôi khi hành động không có bất kỳ manh mối nào, chỉ tăng thêm nguy hiểm cho người mất liên lạc, Đới Lan Quân trầm tư đi qua đi lại trong phòng, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đã được đưa về, trực tiếp cấm túc. Án binh bất động làm cô rất áy náy, cho dù cô biết đây là phương án chính xác nhất, nhưng không dằn được ý nghĩ muốn làm gì đó, những lúc thế này dù có năng lực lớn đến mấy cũng chẳng thể làm gì được, toàn bộ biến thành lo lắng, mỗi lúc một lớn hơn.
Dữ liệu mới được gửi tới, Đới Lan Quân ngồi ngay xuống laptop kiểm tra.
Trục thời gian hoạt động trong ngày của Cừu Địch đã được các trinh sát viên khôi phục, nếu bình thường, chuyện này rất nhanh chóng, nhưng tránh bị bứt dây động rừng, ngay cả chuyện này cũng phải tiến hành hết sức cẩn thận.
Buổi trưa Cừu Địch ăn cơm ở nhà ăn Đại học Trường An, 14 giờ rời trường, 15 giờ 20 phút về nơi ở, 20 phút sau rời đi. Từ 15 giờ 40 phút 17 giờ, trong thời gian 2 tiếng này không rõ tung tích, di động cứ 10 phút đánh dấu tọa độ một lần, địa điểm xuất hiện cuối cùng Bách Nhưỡng Tửu Trang.
Đổng Thuần Khiết cầm tài liệu trong tay, đăng ký pháp nhân của Bách Nhướng Tửu Trang là Yến Đăng Khoa:" Chị Từ, chúng ta có bao nhiêu thông tin về Yến Đăng Khoa rồi?"
" Không nhiều lắm, trong tay có vài công ty tín dụng giá trị thấp, Bách Nhưỡng Tửu Trang là sản nghiệp lớn nhất của hắn, chiếm diện tích mười mẫu, nghe nói rượu cất giữ nơi đó phong phú nhất Trường An, đầu tư vài ba trăm triệu." Từ Phái Hồng day trán, người có lý lịch này khó có thể nói đây là gián điệp được:
Đổng Thuần Khiết nhíu mày, nghe lý lịch đã không tốt lành gì, dựa theo lối tư duy thông thường thì đây là tên cho vay nặng lãi, có điều bọn họ không phải công an, không quan tâm tới loại chuyện này, trầm ngâm:" Cừu Địch tới đó làm gì chứ?"
Từ Phái Hồng lắc đầu, ngoài thông tin trên hồ sơ bà chẳng biết gì hơn về mấy chàng trai này, đơn giản họ không phải là đối tượng quốc an nhắm vào:" Sở thích của cậu ta chăng?"
" Xem này dựa theo tín hiệu thì cậu ta còn dừng ở quán bar gần Học viện quốc ngữ, đó là một tiếng trước khi tới Bách Nhưỡng Tửu Trang . . Ài cái thằng nhãi này làm gì cũng thích làm một mình, không biết thân phận mình mẫn cảm sao?" Đổng Thuần Khiết bực tức, thực ra có chút trách Từ Phái Hồng, sao lại để Cừu Địch một mình như thế, nhưng giờ chuyện xảy ra rồi không nói nữa, nếu có trách phạt kỷ luật gì, cũng là chuyện bên trên:
" Rượu, anh ấy đang đi tìm rượu." Đới Lan Quân ngồi bên laptop, từ địa điểm nghi Cừu Địch dừng chân, tìm ra được hình ảnh ở đó, đều liên quan tới rượu, cô lại mở ảnh chụp căn hộ của Lý Tòng Quân, quả nhiên thấy ngay tủ rượu lớn:" Anh ấy hẳn là men theo manh mối ở tủ rượu này, tìm tới Bách Nhưỡng, không thể sai được."
" Chúng tôi cũng đã thử tra theo manh mối này, nhưng cửa hiệu bán rượu vang ở Trường An, cùng với hội sở, câu lạc bộ tư nhân có tới mấy trăm, cậu ta bằng cách nào truy tới Bách Nhưỡng được." Từ Phải Hồng ngạc nhiên, nếu manh mối ở đây thì bà bẽ mặt lớn:
" Lý do không rõ, nhưng cậu ta theo manh mối tìm tới Bách Nhưỡng rồi mất liên lạc thì manh mối này chính xác. Tôi tìm hiểu thông tin về Bách Nhưỡng rồi, đây là địa điểm tư nhân, hoạt động theo chế độ hội viên, không có giám sát. Địa điểm không nằm trên trục đường chính, đi về phía nam có thể vào thành phố, đi về phía tây bắc là sân bay, nằm ngay trên trục giữa hoạt động của Lý Tòng Quân." Đới Lan Quân xoay laptop ra cho những người khác xem, manh mối quá rõ ràng:
Đến cả Đổng Thuần Khiết cũng bừng tỉnh vỗ đùi:" Đúng rồi, nếu tôi làm gián điệp, còn chỗ nào thích hợp hơn nữa không?"
" Cừu Địch không nghĩ như vậy đâu, vì anh ấy không hề biết Lý Tòng Quân là gián điệp, nếu biết anh ấy không đời nào vào đó." Đới Lan Quân và Cừu Địch thăm dò lẫn đề phòng nhau suốt cả chặng đường trước đó, cô phần nào hiểu được lối suy nghĩ của y:" Anh ấy chắc chắn nghĩ cách trà trộn vào Bách Nhưỡng, nhưng vì thiếu thông tin, anh ấy tiếp xúc với thứ không nên biết, sau đó ..."
Nghĩ tới đó ngực cô phập phồng vì tức giận, nếu đám người kia không che giấu Cừu Địch đẩy anh ấy vào vị trí nguy hiểm như vậy thì không xảy ra chuyện này. Cái nghề này mất liên lạc là tình huống tệ nhất, có khi ngay cả xương cốt cũng không tìm ra, chỉ có thể đợi nhiều năm sau, vô tình phát hiện bộ xương vô danh, lúc đó chân tướng mới rõ ràng ... Đới Lan Quân vỗ trán liên hồi, tự lừa dối bản thân, có lẽ không phải đâu, có lẽ Cừu Địch chỉ chuồn mất thôi.
Dù cô biết ý nghĩ đầu tiên mới là đúng, sợ cái gì cái đó sẽ tới.
" Không thể nào, cậu ấy cả tháng chẳng làm gì, đợi đến đúng ngày này một mình đi truy tìm manh mối sao?" Từ Phái Hồng không cách nào thuyết phục được bản thân, không phải nghĩ quá chứ, lúc cấp tiền thì không làm, đến khi cắt tiền rồi mới đi làm, có vô lý quá không:
Lão Đổng thì chẳng rảnh suy nghĩ đúng hay sai, hợp lý hay không được, nếu khả năng manh mối thì cứ hành động đã, sốt ruột lắm rồi:" Cục trưởng Từ, có tổ thực địa nào cho chúng tôi huy động không, nếu cần thiết thì khống chế Bách Nhưỡng tửu trang đã."
" Tôi đã chuẩn bị sắn mấy tổ thực địa chờ lệnh rồi, nhưng đây là manh mối duy nhất, không thể lỗ mãng hành động như vậy, trước tiên tìm xem có ai chứng kiến tới hay rời đó không đã." Từ Phái Hồng kiên quyết nói:
" Thế nào cũng có, chắc chắn là có."
" Bình tĩnh Lão Đổng, nếu chúng ta làm vậy e là tìm ra được nhân chứng thì mãi mãi cũng không tìm được Cừu Địch đâu. Như tôi đã nói, không nên hành động vội vã."
Đổng Thuần Khiết thẫn thờ ngồi uỵch xuống ghế, bây giờ người thực sự biết Cừu Địch có liên quan tới chuyện này trừ mấy kẻ bị giam trong ngục, chỉ còn lại mấy người thôi, nếu đối phương không cách nào xác định thân phận Cừu Địch thì may ra còn một cơ hội mong manh. Nếu Bách Nhưỡng có chuyện gì, Cừu Địch chết là cái chắc.
Đới Lan Quân cắn chặt môi, cho dù cô ngàn vạn lần không muốn cờ đợi thế này, nhưng chỉ có thể đợi mà thôi, tố dưỡng nghề nghiệp khiến cô đưa ra lựa chọn lý trí chính xác nhất.