Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 455 - Chương 125: Cái Miệng Ba Hoa Chích Chòe (2)

Chương 125: Cái miệng ba hoa chích chòe (2) Chương 125: Cái miệng ba hoa chích chòe (2)

Trong hầm ngầm âm u, hai chiếc đèn dự phòng chạy pin được treo lên, chiếu ánh sáng trắng lóa mắt, dưới ngọn đèn là Cừu Địch nằm trên sàn xi măng mắt nhắm nghiền, y bị lột hết sạch quần áo, trần truồng nằm trơ ra đó không hay biết gì. Hai nam nhân chưa rõ họ tên kiểm tra từng tấc thân thể y, không khác gì đang đi chọn mua gia súc.

" Da tay thô ráp, có vết chai ... Chứng tỏ quanh năm làm việc nặng nhọc, ăn mặc đẹp đấy, nhưng là loại nghèo khổ."

" Ngón trỏ tay phải bình thường, không có vết chai do bị đè, đây không phải là bàn tay cầm súng."

" Trán không có vết hằn, da đen, màu sắc da đầu nhất trí, không đội mũ."

" Da ở hai vai rất dày, hẳn là do mang vác nặng mà ra."

" Vế trong đùi không có dấu vết mẩn ngứa."

" Mắt cá chân không có dấu vết cọ xát, lòng bàn chân bình thường."

Tên cao kiểm tra từng phần từng phần một nói vào ghi âm, ở phương diện này tên lùn không hiểu, nhìn tên cao hết chụp ảnh lại ghi âm, tò mò hỏi:" Này, chính xác là anh đang làm gì vậy?"

" Kiểm tra thân thể, không qua được ải này thì giết luôn." Người cao làm động tác cứa cổ:

" Lúc tôi gia nhập có kiểm tra đâu." Tên lùn thắc mắc:

" Tính cách của anh trời sinh ra đã hợp cách rồi, nhưng người khác thì phải xem xét. Ví dụ nếu là quân nhân cảnh sát đã trải qua huấn luyện, ngón trỏ sẽ có vết chai, nếu thường xuyên dùng súng, trong vô thức ngón tay sẽ gập lại một cách tự nhiên ... Nếu là đội mũ đồng phục, không cần biết là đơn vị gì, phần trán sẽ có vết đè, có khác biệt nhỏ với nơi khác."

" Nếu là mặc đồng phục, khác biệt màu da sẽ nằm ở xương quai xanh, anh nhìn y đi, da toàn thân không có khác biệt gì, rõ ràng là loại thường xuyên để mình trần."

" Chân không phải nói nữa nhỉ, lòng bàn chân phía trước, gót chân phía sau, rồi mắt cá nhân sẽ có vết cọ xát, lâu dần hình thành da chết, da chân lại rất mịn. Y thì lại khác, toàn bộ lòng bàn chân nhất trí, không phải người thường đi giày da, hẳn là người thường xuyên vận động ngoài trời."

" Lại nhìn bụng, không chút mỡ thừa, nhìn biết là không hút được tí máu nào của dân. Nếu y mà là người trong thể chế, tôi sẽ tự móc đôi mắt này." Tên cao hết sực tự tin vào chuyên môn của mình, tổng kết:" Đây là dân nghèo thuần chủng, giai cấp vô sản thuần túy nhất, tôi tin y tám phần là người mình."

" Thì tôi đã nói ngay từ lúc đấy rồi mà, đây là người của mình, cần gì nghi ngờ tới mức đó." Tên lùn bỗng dưng sinh đồng cảm với người anh em cùng khổ đang nằm kia, hắn định thả người rồi nhưng bên trên lại cảnh giác quá mức:

" Bên trên chỉ xem người đó có dùng được hay không thôi, chứ không bao giờ tin ai đâu, ngay cả anh và tôi cũng thế."

" Ài, sao cũng được, thuốc sắp hết hiệu lực rồi đấy."

" Hất ít nước lạnh cho y tỉnh lại."

Hai người bắt đầu chuẩn bị, mỗi người lấy thuốc màu xoa lên mặt, thoáng cái hai gương mặt đen xì xì trông như ác quỷ xuất hiện, ở căn hầm âm u này, xuất hiện hai gương mặt như thế không buồn cười chút nào.

Một chai nước lạnh đổ lên mặt Cừu Địch, y kích thích tỉnh lại, lắc đầu né tránh, vừa mở mắt ra nhìn thấy hai gương mặt đen xì xì đáng sợ, theo bản năng tung chân đá luôn.

Bốp, dây thừng kéo lại, chân đập bốp xuống sàn, bị trói rồi, Cừu Địch giật tay, tay cũng bị trói nốt, đợi khi tỉnh táo thêm, mới phát hiện mình toàn thần trần truồng nằm giang chân giang tay trên sàn nhà.

Hai tên mặt quỷ cười nhăn nhở cố tình nhìn vào giữa hai chân Cừu Địch, Cừu Địch sợ tới điên cuồng giãy giụa, lông tóc toàn thân dựng lên, không biết tại sao mình lại ở đây, trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này ... Nhớ rồi, Cừu Địch nhớ ra mình bị kích điện ... Y không biết sau đó còn bị đánh thuốc, đáng lẽ sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn mê muội, có điều lúc này sợ hãi tuột độ, khiến y nhanh chóng tỉnh táo.

Hai gương mặt dữ tợn, một đang cười, một tên lắp nòng giảm thanh vào súng, chia ra đứng hai phía trái phải, ánh mắt không rời Cừu Địch. Cả đời này mới là lần đầu trải qua cảnh bị trói chờ chết thế này, toàn thân co giật, run rẩy, miệng muốn nói cũng không nói thành lời, răng va vào nhâu cầm cập.

" Đừng sợ!" Tên lùn ngồi xuống trấn an, câu thứ hai đã kích thích người ta:" Dù sao sợ cũng vô ích."

Thằng chó trêu ghẹo mình nữa, Cừu Địch muốn khóc, lão tử ra thế này rồi chúng mày còn chút tình người nào nữa không?

" Hỏi mày một chuyện, nếu trả lời đúng nói không chừng còn có thể sống, trả lời sai hoặc nói dối thì chỉ có đường chết, nghe rõ chưa?" Tên lùn không cho Cừu Địch thời gian chuẩn bị:" Mày tên là gì?"

" Lý Tòng Quân, có, có chứng minh thư." Cừu Địch buột miệng:

Đoàng, súng nổ, đạn bay qua tóc mai, bắn vào nền xi măng, Cừu Địch cảm thấy má ran rát, cuống cuồng nói:" Cừu Địch, Cừu Địch ... Không phải Lý Tòng Quân, đừng nổ súng, đừng nổ súng."

Tên lùn ngăn tên cao lại, lấy máy ghi âm ra ấn nút, cùng câu hỏi như thế, Cừu Địch nghe thấy giọng của mình trả lời, không hiểu mình trả lời chúng khi nào. Tên lùn vỗ vỗ má Cừu Địch:" Khi mày hôn mê đã nói rất nhiều rồi, bây giờ tao hỏi, nếu không khớp câu trả lời trước đó của mày thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy. Toàn bộ băng đạn sẽ bắn lên người mày, đảm bảo mày không chết đâu, tin không?"

Cừu Địch lạnh lưng, gật đầu lia lịa:" Tin!"

" Được rồi, hỏi tiếp đây, mày làm nghề gì?" Tên lùn hỏi:

Cừu Địch mấp máy môi:" Tôi, tôi thất nghiệp, không có công việc cố định, ai trả tiền thì làm việc cho người đó."

Xoạch, một tờ giấy giũ mạnh trước mặt Cừu Địch, trên đó có hai bức ảnh, mí mắt y tức thì giật giật. Tên lùn cố ý nói:" Mày nhất định không quen chứ gì?"

" Không không, tôi quen, rất quen." Cừu Địch rướn đầu lên để gật, đó là ảnh của Đổng Thuần Khiết và Đới Lan Quân, y hiểu ngay được ý đồ của đối phương, chúng tới tìm hiểu chuyện ở Nam Cương, chuyện này từ đám đang ở trong tù, người biết không nhiều:

" Bọn chúng là ai?" Tên lùn quát: " Mày chỉ có một cơ hội thôi, nói sai tự biết hậu quả."
Bình Luận (0)
Comment