Chương 126: Cái miệng ba hoa chích chòe (3)
Chương 126: Cái miệng ba hoa chích chòe (3)
Cừu Địch nhìn hai bức ảnh chằm chằm, miệng dần dần méo đi, khóc rống lên, bắt đầu lải nhải:" Đại ca, tôi xin lỗi ... Tôi không cố ý bắn bạn của anh đâu ... Lúc đó tôi không còn cách nào khác, tôi không bắn hắn thì hắn bắn chết tôi ... Hu hu hu, số tôi khổ quá, tôi trách ai được đây, hi vọng kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt hơn thôi ... Đại ca, tôi không trách các anh đâu, chỉ trách số tôi khốn nạn ... Đại ca, anh cho tôi ra đi nhẹ nhàng một chút, tôi cám ơn ..."
" Câm mồm!" Tên lùn bị Cừu Địch nói bực mình, rống vào mặt:
"Tao đang hỏi mày chúng là ai? Mày bắn ai, còn lải nhải tao bắn mày."
" Nam nhân đó, tên béo họ Đổng, tên Thuần Khiết gì đó??".
Hai người nhìn nhau, biết ẩn tình trong chuyện này rất lớn, xem ra là tìm được đúng người rồi, không thể để manh mối này đứt đoạn:" Loại như mày mà dám nổ súng à? Nói dối chứ gì? Hai người này thì sao, mày ở cùng bọn chúng bao nhiêu lâu?"
" Hơn một tháng, không, là hơn bốn mươi ngày." Cừu Địch bổ sung:
" Sao chúng mày đi với nhau?"
" Hắn thuê bọn tôi."
" Bọn tôi à? Còn ai nữa?"
" Lão Thu, Hải Phong, Tam Nhi, Bảo Đản với tôi, cùng với hai người bọn họ, nói là tìm người làm vệ sĩ với lái xe, kết quả chạy một vòng, hóa ra là đi tìm người thăm dò phi pháp.".
Liên tiếp biệt danh, giọng điệu nói chuyện này với hai nam tử kia mà nói rất giống nhau, sắc mặt hai người hòa hoãn hơn. Tên cao cũng ngồi xuống, thần kinh Cừu Địch vừa thả lỏng một chút thì hắn dí ngay một bức ảnh vào mặt Cừu Địch:
"Người này, mày quen biết không?"
Đây là Lý Tòng Quân thực sự, Cừu Địch có thể nói là không biết à, tình cảnh của y bây giờ vô cùng ngặt nghèo, nói thật thì chết là cái chắc rồi, y chỉ là con tép không có giá trị lợi dụng nào, chỉ là người vô tội bị đám An ninh quốc gia chó má đó lợi dụng làm mồi nhử thôi, nội tình vụ án có biết gì đâu. Nói dối cũng khó sống lắm, biết ít thì bị xử lý, biết nhiều quá người ta cũng thủ tiêu, mỗi lần trả lời đều toát mồ hôi:" Tôi biết."
" Hắn là ai?" Tên cao cố tình hỏi:
" Tôi không biết ... Không không, đừng bắn, tôi nói tôi nói ... Anh ấy là lão đại của lão đại tôi, tôi không biết anh ấy tên là gì, mới gặp một lần." Cừu Địch bị súng dí vào đầu, trong lúc đầu óc cuống lên, không ngờ lời nói dối cứ thế không qua suy nghĩ đã nói ra:
" Lão đại của lão đại mày à? Thế lão đại mày là ai?"
" Lão Thu ... Ninh Tri Thu, trước kia tôi thất nghiệp đi giao hàng có quen hắn, sau theo hắn làm việc."
" Mày nói linh tinh đấy à? Lão đại của mày và lão đại của lão đại của mày đều là thổ phỉ, mày biết hai người này là ai không? Người của cục Quốc an, bọn họ lại đi thuê mày à?" Tên lùn cho rằng Cừu Địch nói láo, tát ngay một phát:
" Á, á, tôi cũng không biết ... Tối hôm tới Mang Nhai, lão đại của tôi mới nói với tôi, họ đang đi tìm đám thăm dò phi pháp. Chúng tôi dựa theo lời dặn của lão đại của lão đại, dụ bọn chúng tới Nam Cương ... Tôi không muốn đi, nhưng lão đại của tôi uy hiếp, đi cho mày mười vạn, không đi giết chết mày."
" Tôi không dám không đi, lại thèm số tiền lớn, thế là đi ... Kết quả người ta có phòng bị, xuất hiện bao nhiêu cảnh sát, thiếu chút nữa là mất luôn mạng rồi ... Người bị chết, người bị bắn, mất mấy anh em."
Cừu Địch vừa nói vừa nghĩ phương thức biến thân thích hợp nhất, trong hoàn cảnh này, tốt nhất là đừng để đối phương coi mình ở phe đối diện, nhưng cũng không thể đóng giả người của chúng, vì y có biết đối phương là ai đâu, càng giả càng dễ lộ, nên thân phận giờ là vừa vặn:
Hai tên kia càng nghe vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, tình hình ngoại vi thì bọn chúng tất nhiên là biết, ngày hôm đó điều động cảnh sát và quân đội phong tỏa khắp nơi. Bọn chúng tìm người tham gia phong tỏa rồi, chính bọn họ cũng không biết là phong tỏa cái gì, chỉ biết không cho ai ra vào.
Vậy thì tên trước mắt trở nên quý giá rồi.
Hai người trao đổi ánh mắt, đây là chuyện phức tạp, dù dùng thuốc tra hỏi cũng không ra được, dọa thêm nữa thì cũng vô ích, tên cao ôn hòa nói:" Đừng sợ, bọn tao chỉ muốn biết xảy ra chuyện gì thôi."
Cừu Địch lúc này đã chuẩn bị xong lời nói dối rồi, câu chuyện trong miệng y biến thành thế này: Y là chân chạy vặt được Lão Thu tuyển, từng cùng Lão Thu tới Tây Tạng, Tứ Xuyên, một ngày Lão Thu nói với y, y cần phải đi cùng một đôi nam nữ tới tây bắc, dọc đường tùy cơ hành sự. Y liền hẹn thêm hai tên đồng bọn Tam Nhi và Bảo Đản đi cùng, dọc đường Lão Thu cũng tới, rồi Lão Thu lại hẹn thêm Vương Hải Phong ... Bọn họ dựa theo an bài của lão đại, dụ đôi nam nữ kia tới Nam Cương. Kỳ thực Vương Hải Phong từng đi lính, Lão Thu trước kia còn là bộ hạ của tên béo, sau khi bị thương thì xuất ngũ, không biết vì sao lại theo lão đại.
Kể tới chỗ hồi hộp, hai tên kia nghe tới phiêu diêu, dám gài bẫy cả quốc an, loại chuyện này chỉ ông chủ mới dám làm, đúng là phong cách của ông chủ, thủ hạ của anh ấy, rất nhiều người là quân cảnh xuất ngũ. Nhất định tiếp theo phải là cuộc chiến dữ dội rồi, ai ngờ tới đoạn hay thì Cừu Địch dừng lại, tên lùn thúc giục:" Mau kể tiếp đi chứ!"
"Chúng tôi lên đường vào buổi sáng, Vương Hải Phong, Lão Thu từng cùng bọn chúng đi bắt người thăm dò phi pháp hai lần. Lão Thu bảo tôi ở phía sau tiếp ứng, nếu chuyện không đúng kế hoạch thì tới ứng cứu ... Kết quả đôi nam nữ đó vừa tới liền trúng mai phục."
" Khoan, ông chủ đem theo mấy người?" Tên lùn cắt lời:
Chuyện này không có lý do gì để nói dối, hơn nữa càng chi tiết thì độ tin cậy càng cao, Cừu Địch kể:" Ba người, trong đó có hai người có vẻ là dân địa phương làm nghề dẫn đường, bọn họ đều sử dụng súng trường, người còn lại thì trông khá trí thức đeo kính, tôi không biết tên họ, thêm vào ông chủ là bốn."
" Mày nói vớ vẩn đấy à? Ba người bọn mày, Lão Thu, Hải Phong, bốn người phía ông chủ, đánh hai người thôi, bọn chúng lại bị bất ngờ, sao còn để xảy ra chuyện?"
Tên cao tát Cừu Địch, đã nắm ưu thế tuyệt đối như thế, còn có ông chủ ở đó vậy mà thua một thằng béo với một ả nữ nhân, không phải nói láo thì là gì:
Tên lùn sắc mặt âm trầm, hắn cũng không tin, ánh mắt nhìn Cừu Địch nghi ngờ thấy rõ.