Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 458 - Chương 128: Vây Trong Sầu Thành Khó Thoát (1)

Chương 128: Vây trong sầu thành khó thoát (1) Chương 128: Vây trong sầu thành khó thoát (1)

Hai tên cao thấp đi lên trên ngồi bệt trên mặt đất, hiện đã là năm giờ sáng rồi, trời lờ mờ hửng sáng, một người gửi file ghi âm, một cảnh giác quan sát xung quanh, không có ai, khu biệt thự này được xây dang dở bỏ đó cũng vài năm rồi, thôn gần nhất ở dưới núi gần chục ki-lô-mét, trừ thi thoảng có bọn trẻ con lên đây chơi thì hiếm khi có bóng người.

Tuy thế bọn chúng không lơi lỏng cảnh giác, đối đầu với An ninh quốc gia, sơ xảy là mất mạng ngay.

" An toàn, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta nên rửa cái này đi thôi." Tên cao nghe ngóng một chút không thấy có vấn đề, chỉ chỉ thuốc màu bôi lên mặt, thứ hóa chất này bôi lên mặt lâu hại lắm, hắn thấy ngưa ngứa rồi:

" Một chút nữa, đợi bên trên quyết định như thế nào, y chắc là bị bên An ninh quốc gia phát hiện theo dõi rồi, nếu như có người bị bắt, vậy thì thân phận Lý Tòng Quân của ông chủ chắc chắn đã bị tiết lộ ... Nói không chừng ông chủ cũng lành ít dữ nhiều." Tên lùn ngồi trên bậc thang dẫn lên tầng hai biệt thự, tháo nòng giảm thanh, gài súng vào hông:

" Tôi nghĩ ông chủ cố tình làm như thế, chỉ cần có một người chạy ra được, sẽ gánh hết tội cho cái tên Lý Tòng Quân ... Dù sao thì ông chủ chắc chắn cũng sẽ không dùng thân phận này nữa." Tên cao suy đoán:

" Nhưng mà nếu không gặp được ông chủ, bên trên sốt ruột ... Này, anh nói xem cái thằng đó nói có thật không?"

Mặc dù tên lùn tin Cừu Địch, nhưng vì sự mẫn cảm của nghề nghiệp, hắn không dám tùy tiện tin bất kỳ cái gì, dù nó có vẻ chân thật:

" Cũng tin một chút, hôm đó tiếp ứng ngoại vi, chỉ thấy xe cảnh sát tầng tầng lớp lớp, trực thăng quần thảo ... Ở vùng tây bắc này, thấy được trực thăng truy bắt không nhiều, y không thể bịa ra mấy chuyện đó. Hơn nữa tên người, lý lịch đều có, nếu nói dối bịa ra nhiều thế càng dễ lộ, y còn khai cả hai tên đồng bọn mà, nếu không có thật anh bịa ra thêm hai người không?" Tên cao phân tích:" Bị chúng ta tập kích thành công, lại bị người ta theo dõi mà chẳng biết gì, chứng tỏ y chẳng hề cảnh giác, hẳn là tốt thí do ông chủ thuê, không đủ chuyên nghiệp."

Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Cừu Địch là người cùng hội cùng thuyền với chúng, tuy có giá trị, nhưng không nhiều như kỳ vọng. Chỉ thị của bên trên tới cũng khá nhanh, không có gì bất ngờ ...

Trời đã sáng, ánh ban mai thoáng hiện ra sau tòa nhà cao tầng phía đông, bóng tối bao phủ thành phố dần xua tan, bức tranh xen lẫn sáng tối khiến thành thị thêm vài sắc màu sinh động, chỉ tiếc người nhìn ngắm nó không có tâm trạng thưởng thức.

Đới Lan Quân đứng bên cửa sổ đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng cô không có chút buồn ngủ nào, cả đêm dài dày vò không có kết quả, tâm tư chìm vào hồi ức, từ lúc mới gặp nhau tới hiện giờ, từ xa lạ tới thân mật, giống như một giấc mộng xuân còn chưa kịp hưởng thụ đã choàng tỉnh. Giống như tất cả chuyện khiến con người ta hối hận, cô thà quay về khởi điểm, thà hai người họ chưa bao giờ gặp gỡ.

Nhưng chính vì lo lắng mà cô mới nhìn rõ được sức nặng của Cừu Địch trong lòng mình, vốn tưởng rằng chỉ là mối quan hệ ngắn ngủi trong lúc yếu lòng, bởi khi cô tuyệt vọng nhất thấy y từ trên trời giáng xuống như thần binh, khiến cô ứa nước mắt. Cô không chỉ một lần nhớ lại nụ hôn hoang dại trước khi lên đường, đó là sự kích thích mà cô chưa từng trải qua, còn khiến người ta mê đắm hơn cả những bông hoa hồng lãng mạn.

Ngay cả những lúc cãi vã, nghi ngờ, thăm dò nhau cũng làm người ta hoài niệm như vậy.

Có điều cô vẫn hi vọng hết thảy chưa bao giờ xảy ra, hết thảy quay về điểm xuất phát, vì cô không chịu nổi bất kỳ hậu quả khó lường nào.

Đột nhiên mắt ươn ướt, nước mắt lặng lẽ trào ra, cô lặng lẽ lau đi giọt nước lăn dài trên má. Đổng Thuần Khiết ở phía sau khẽ nói:" Tiểu Đới, trời sáng rồi đấy, nghỉ ngơi một chút đi, sẽ không có tin tức sớm như thế đâu ... Cho dù cậu ấy có dùng cách nào đó lừa qua được chúng, đối phương cũng cần xác nhận mà, lúc này cần nhất là bình tĩnh chờ đợi."

" Tôi chỉ sợ mãi mãi không có tin tức gì, nếu thế tôi sẽ hối hận cả đời, tôi còn chưa kịp nói với anh ấy."

Đới Lan Quân lẩm bẩm, không nói, chỉ vì không muốn phá vỡ hình ảnh mỹ hảo của cô trong lòng Cừu Địch mà thôi:

" Không sao, tôi nói hộ cô rồi mà, cậu ấy đã biết chuyện cô có bạn trai rồi." Đổng Thuần Khiết sợ nhất là Đới Lan Quân sẽ có hành động cảm tính, từ chỗ ở tới Bách Nhưỡng tửu trang, chỉ cần những nơi đó có điều gì khác thường sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới an toàn của Cừu Địch, không ngại lắm lời nhắc nhở lần nữa:" Bây giờ là thời khắc quan trọng, ngàn vạn lần đừng hành động cảm tính, bây giờ là lúc phải kiên nhẫn, ai kiên nhẫn hơn thì sẽ là người cười cuối cùng."

Đới Lan Quân cười rất lạ, cô quay đầu lại nói:" Anh chẳng tiếc tính mạng của mình, vì thực thi nhiệm vụ mà chẳng giữ vợ con để họ bỏ đi ... Anh và Trần Ngạo thực ra là cùng một loại người, tôi cũng không khác là bao, những người như chúng ta, dùng từ hành động cảm tính thực sự không thích hợp đâu."

Trong lòng Đới Lan Quân đã nghĩ tới kết quả xấu nhất rồi, Đổng Thuần Khiết nghe vậy, nụ cười ngượng ngùng treo trên môi, hồi lâu không nói.

Kiên nhẫn cũng chẳng đợi được tin tức, thành phố lại bắt đầu một ngày huyên náo, cuộc sống với tiết tấu cố hữu chẳng vì ai buồn vui mà ảnh hưởng.

Rầm, cửa tầng hầm bị đẩy mạnh ra, hai tên cao thấp đi rồi lại quay về, trái tim Cừu Địch muốn nhảy vọt ra ngoài, biết thời khắc quyết định sinh mạng của mình tới rồi, hi vọng bọn chúng không thèm ra tay với loại tiểu lâu la như mình.

" Thằng nhãi, đã xác nhận rồi, mày nói dối, giờ còn điều gì để nói nữa không?"

Tên cao lên đạn uy hiếp, chuẩn bị hành hình:

" Tôi nói, tôi nói ... Nói gì được bây giờ ... Tôi nói, nói hết rồi . .".

Họng súng chĩa vào đầu, Cừu Địch hóa đá, mình đánh cược sai rồi, hết hi vọng rồi, sai lầm rồi, nếu mình chỉ là một thằng tiểu lâu la thì khác gì hai thằng dẫn đường được thuê kia đâu giết thì giết thôi ... Hai hàng nước mắt trào ra, cuộc đời mình kết thúc vô nghĩa thế này sao, chưa làm được gì, cha mẹ già rồi, chưa một ngày tận hiếu ...

" Mày không còn gì để nói thì đi thôi." Tên lùn rút ra một ống tiêm:" Cho mày đi một cách nhẹ nhàng, đảm bảo chết không đau đớn."

" Xin lỗi, cha, mẹ, con xin lỗi ..." Cừu Địch lẩm bẩm, như không nghe thấy đối phương nói gì:

Tên lùi cúi xuống gằn giọng:" Huynh đệ, hay là gia nhập với bọn tao đi, làm cho bọn tao một việc, tha cho mày một mạng."

Cừu Địch thương tâm lắc đầu, y chẳng tin lời bọn chúng, chỉ là dụ dỗ thôi, lừa mình thôi, đằng nào chúng cũng giết mình, bây giờ muốn sửa lời cũng muộn, vả lại dù đổi phe y vẫn là tiểu lâu la có biết gì đâu, chẳng có giá trị gì với chúng, nước mắt ngày càng nhiều, giọng như cầu xin lại như đã chấp nhận số mệnh:" Thôi, tôi chỉ là một người kiếm cơm qua ngày, người ta thuê gì làm nấy, có biết gì đâu ... Xin anh, coi lời tôi như đánh rắm đi, coi như tôi chưa nói gì cả, tôi thề với trời, sau này không tiết lộ ra, tôi sẽ về quê, lên núi, không bao giờ ra ngoài nữa."

" Các anh giết tôi có được gì đâu, cả người tôi chưa tới 500 đồng, quần áo có chút giá trị, nhưng đã mặc rồi, còn chẳng vừa người với các anh."

" Con người tôi mãi hèn kém như thế, chết rồi cũng chẳng để lại được cái gì cho cuộc đời này ..."

Tên cao không nghe Cừu Địch lải nhải nữa, tên lùn tiêm vào tĩnh mạch y, thân thể y giãy giụa một lúc rồi nằm im không nhúc nhích.

" Một ngày nào đó nói không chừng chúng ta kết thúc như thế." Tên lùn đứng dậy nhìn Cừu Địch thở dài:

" Đi thôi, chúng ta ở nơi này khá lâu rồi đấy." Tên cao đi tìm vỏ đạn, thu lại, ném bừa đống quần áo lên mặt Cừu Địch:

Hai người nhân lúc sáng sớm sương mù, vội vàng rời đi, ngôi nhà xây dang dở, cây cối rậm rạp xâm lấn, như phim kinh dị.
Bình Luận (0)
Comment